Min menu

Pages

Chồng i/m l/ặng tha thứ suốt ba lần vợ p/hản b/ội – Đến khi biết lý do, cô chỉ biết ò/a k/hóc trong ân hận...

 




Căn nhà ấy nằm lặng lẽ ở cuối con hẻm nhỏ, nơi người ngoài nhìn vào đều nghĩ rằng nó chứa đựng một gia đình hạnh phúc. Người ta vẫn thường thấy người chồng đi làm về đúng giờ, chở con đi học, thi thoảng ghé qua tiệm tạp hóa mua bó rau. Ai cũng bảo anh là người đàn ông mẫu mực, ít nói nhưng sống tình cảm. Còn cô – người vợ – thì luôn giữ nụ cười nhạt trên môi như một thói quen, như một tấm màn che cho những khoảng trống lạnh lẽo trong tim.

Năm năm hôn nhân trôi qua như một dòng sông cạn, không sóng, không tiếng nước vỗ bờ, chỉ có sự tĩnh lặng đến đáng sợ. Cô không nhớ nổi lần cuối cùng anh ôm cô là khi nào. Những lời hỏi han, những cái nắm tay, những buổi tối cùng nhau trò chuyện giờ đã là điều xa xỉ. Anh ở đó, trong căn nhà ấy, nhưng như một cái bóng. Lặng lẽ ăn cơm, lặng lẽ ngủ, lặng lẽ sống. Cô từng thử tìm cách kéo anh lại, hỏi han, giận dỗi, thậm chí khóc – nhưng chỉ nhận lại là sự im lặng.

Cô không phải người phụ nữ dễ yếu lòng. Nhưng cô là con người. Và con người, đến một lúc nào đó, khi bị bỏ mặc quá lâu, sẽ dần mòn đi niềm tin. Mối tình đầu – người từng phản bội cô năm xưa – lại xuất hiện, như một cơn gió lạ chạm vào trái tim cằn cỗi. Cô biết là sai, nhưng khi anh ta nhắn một câu "Em vẫn đẹp như xưa", tim cô lại run lên như thuở mới yêu. Sự chú ý, những tin nhắn quan tâm, những lần hẹn gặp kín đáo, tất cả như liều thuốc gây nghiện. Cô sa ngã. Lần đầu tiên trong đời, cô phản bội.

Khi chuyện vỡ lở, cô chờ đợi một cơn giận dữ, một lời nguyền rủa, hoặc ít nhất là một cái tát. Nhưng anh chỉ nhìn cô, ánh mắt không hề tức giận, không hằn học – chỉ trống rỗng. Anh nói một câu: "Sống cho tử tế để các con nhìn vào." Câu nói đó như một nhát dao cắt sâu vào lòng cô, không phải vì trách mắng, mà vì sự tuyệt vọng trong ánh mắt anh.

Cô tưởng mọi thứ đã kết thúc, rằng cô sẽ không bao giờ lặp lại sai lầm đó nữa. Nhưng cái cảm giác được chú ý, được yêu thương, vẫn là một thứ khiến cô thèm khát. Người đồng nghiệp mới – lịch sự, ga lăng, hay cười – khiến cô mềm lòng. Anh ta tặng cô một cốc cà phê vào buổi sáng, một tin nhắn hỏi han mỗi khi cô mệt. Cô lại ngã.

Chồng cô phát hiện. Lần này, anh cũng không trách mắng, không một lời than phiền. Chỉ là những đêm sau đó, anh ngủ sớm hơn, ăn ít hơn, và ánh mắt anh trở nên u uất. Anh lặng lẽ rút lui khỏi mọi cuộc trò chuyện, mọi cố gắng giữ lại điều gì đó giữa họ. Sự im lặng của anh không còn là thờ ơ nữa – nó là sự buông xuôi.

Cô dằn vặt. Cô bắt đầu tự trách, tự hỏi mình đã làm gì sai đến mức phá nát một người đàn ông từng là chồng mình. Nhưng rồi, vòng xoáy sai lầm lại kéo cô đi. Cô không hiểu vì sao bản thân lại như vậy – cứ liên tục đi tìm một điều gì đó không rõ tên. Người thứ ba – lần này là một người đàn ông đã có vợ. Cô biết điều đó, nhưng vẫn lao vào. Khi vợ anh ta đến tận nhà đánh ghen, mọi thứ không còn có thể giấu giếm.

Cô ngồi gục dưới nền nhà sau khi cơn cuồng nộ của người vợ kia rút đi. Tóc rối, môi rớm máu, ánh mắt trống rỗng. Cô nghĩ, đây là dấu chấm hết. Không ai có thể tha thứ sau ba lần bị phản bội. Nhưng chồng cô – người đàn ông mà cô đã làm tổn thương – vẫn không ly hôn.

Anh ngồi trước cô, trầm lặng. Cô bật khóc, quỳ xuống, nói rằng cô không còn mặt mũi nào để ở lại. Nhưng anh chỉ khẽ lắc đầu, giọng nói nhẹ như gió thoảng: "Anh biết em không muốn rời đi. Em chỉ đang tìm lại cảm giác được yêu thương. Vì anh đã vô tâm quá lâu."

Cô ngước lên, lần đầu tiên sau nhiều năm nhìn sâu vào đôi mắt anh – nơi từng là một mê cung khép kín. Và rồi anh kể. Về người phụ nữ anh từng yêu sâu sắc, người đã mất trong một tai nạn trước khi họ kịp kết hôn. Về nỗi đau anh chôn giấu suốt những năm qua, về việc anh cưới cô không phải vì tình yêu, mà vì gia đình, vì sự trọn vẹn.

"Anh chưa từng thực sự mở lòng với em. Anh xin lỗi," anh nói, và đôi mắt anh đỏ hoe. Đó là lần đầu tiên cô thấy anh khóc.

Khoảnh khắc đó, cô như bị giật mình tỉnh giấc. Hóa ra, cả hai đều là những linh hồn tổn thương, gồng mình sống trong một cuộc hôn nhân mà không ai thực sự là chính mình. Cô vì thiếu thốn tình cảm mà tìm kiếm bên ngoài. Anh vì quá khứ chưa được chữa lành mà không thể yêu thương trọn vẹn. Họ không phải là người xấu – họ chỉ là những kẻ lạc lối.

Từ ngày hôm ấy, cô thay đổi. Không phải để được tha thứ, mà để được làm lại – một cách chân thành. Cô xin nghỉ việc, tập trung chăm sóc gia đình, lắng nghe anh nhiều hơn. Những cuộc trò chuyện dần quay lại, ban đầu vụng về, rồi dài hơn, sâu hơn. Cô bắt đầu kể cho anh nghe về những điều cô đã giấu – về nỗi cô đơn, những sai lầm, những đêm khóc thầm.

Anh cũng dần mở lòng. Hai người bắt đầu đi dạo cùng nhau, cùng nhau vào bếp, đưa con đi chơi. Không khí trong nhà thay đổi – ấm dần, không còn nặng nề. Cô không mong mọi lỗi lầm được quên, nhưng mong được nhìn nhận như một con người biết sai và đang sửa sai.

Nhiều năm sau, khi ngồi trên chiếc ghế gỗ cũ ở hiên nhà, cô nhìn chồng mình đang chơi đùa cùng các con. Trong lòng cô không còn là nỗi sợ mất đi, mà là sự bình yên. Cô biết, mình không hoàn hảo. Nhưng ít nhất, cô đã chọn đúng con đường quay về.

Và cuối cùng, cô được yêu thương – không phải bởi một người đàn ông hoàn hảo, mà bởi người từng đau, từng tha thứ, và vẫn quyết định ở lại. Chính điều đó, mới là tình yêu thật sự.