Min menu

Pages

Ng:oại t:ình đến lần thứ ba vẫn được t:ha t:hứ, người vợ không ngờ s:ự th:ật phía sau khiến cô g:ục ng:ã...



 Người ta thường nói, hôn nhân là chốn đi về sau những giông bão ngoài kia. Nhưng với cô, ngôi nhà ấy suốt năm năm qua lại như một chiếc hộp lạnh lẽo, không ánh sáng, không hơi ấm. Anh – người chồng được xã hội khen là người đàn ông mẫu mực – chưa từng ôm cô vào lòng khi cô mỏi mệt, cũng chẳng một lần hỏi han khi cô lặng lẽ khóc trong phòng.

Cô từng chờ đợi, từng hy vọng, từng tìm đủ lý do để bào chữa cho sự im lặng của anh. Có khi tự nhủ rằng anh bận, rằng anh là người sống nội tâm. Nhưng năm tháng trôi qua, trái tim cô dần héo úa như một nhành hoa thiếu nắng. Cô cảm thấy mình chỉ như cái bóng trong căn nhà này – một người vợ vô hình sống cạnh một người chồng xa lạ.

Rồi một ngày, cô tình cờ gặp lại người yêu cũ – người đàn ông từng phản bội cô nhưng cũng là người đầu tiên cho cô cảm giác được yêu thương. Anh ta ân cần, hỏi han, ánh mắt ấm áp như ngọn lửa rực rỡ giữa mùa đông lạnh giá. Cô gục ngã. Chỉ một lần, cô tự nhủ, chỉ một lần thôi để được sống lại cảm giác được cần đến.

Khi sự việc vỡ lở, cô nghĩ anh sẽ nổi giận, sẽ đập phá, sẽ mắng chửi. Nhưng không. Anh chỉ lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt không giận dữ, không lạnh lùng – mà vô cảm. Anh chỉ nói đúng một câu: "Sống cho tử tế để các con nhìn vào." Rồi quay lưng bỏ đi.

Lời nói ấy như một nhát dao lặng thầm cứa vào lòng cô. Không có giận dữ, không có tranh cãi, nhưng lại khiến cô đau đến tận cùng. Cô bắt đầu thay đổi – nấu ăn mỗi ngày, dọn dẹp nhà cửa, chăm lo cho các con, cố gắng chuộc lỗi bằng sự im lặng. Cô tưởng rằng bài học ấy đã đủ để nhắc nhở mình.

Nhưng trái tim con người đôi khi yếu đuối hơn lý trí. Cô vẫn cô đơn. Anh vẫn không gần gũi, không chia sẻ. Cô khao khát một cái ôm, một câu hỏi thăm, một ánh mắt có chút cảm xúc. Và rồi, lần thứ hai, cô lại sa ngã – lần này là với một đồng nghiệp.

Người đàn ông ấy cho cô cảm giác được ngưỡng mộ, được quan tâm. Những tin nhắn chúc ngủ ngon, những lời hỏi thăm vụn vặt đủ làm trái tim cô ấm lại. Nhưng mọi thứ nhanh chóng sụp đổ khi chồng cô phát hiện. Lần này, anh vẫn không nổi giận, không chất vấn. Chỉ im lặng. Một sự im lặng đáng sợ, như bóng tối nuốt chửng cả căn nhà.

Cô sống trong dằn vặt, không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Từng cử chỉ của anh đều bình thường đến mức bất thường. Anh vẫn đưa đón con, vẫn dọn dẹp nhà cửa, vẫn sửa vòi nước rò rỉ. Nhưng cô biết, anh đang dần rút lui khỏi trái tim mình – từng bước một, nhẹ nhàng và lặng lẽ.

Cô nghĩ đó là tận cùng. Nhưng mọi thứ còn tồi tệ hơn. Lần thứ ba, sai lầm của cô bị phơi bày theo cách nhục nhã nhất: vợ của nhân tình đến tận nhà, hét lên những lời cay nghiệt, tát vào mặt cô trước mặt các con. Cô không khóc, không phản kháng. Chỉ cúi đầu. Cô biết, lần này chắc chắn là dấu chấm hết.

Anh không đuổi cô đi, cũng không đề nghị ly hôn. Sau khi tất cả lặng xuống, anh chỉ ngồi xuống đối diện cô, lần đầu tiên nhìn vào mắt cô thật lâu. Và anh nói: "Anh biết em không muốn rời đi. Em chỉ đang cố tìm lại cảm giác được yêu thương, vì anh đã vô tâm quá lâu."

Câu nói ấy như chiếc gương soi chiếu toàn bộ sự thật. Cô bật khóc nức nở. Anh không đổ lỗi, không oán trách – mà chỉ thừa nhận phần sai của mình. Lần đầu tiên trong năm năm, cô thấy trái tim mình vỡ ra không phải vì đau, mà vì được chạm đến.

Rồi anh kể – về người phụ nữ từng là cả tuổi trẻ của anh. Cô ấy mất đột ngột trong một tai nạn giao thông, để lại trong anh một vết thương không thể lành. Anh kết hôn với cô vì nghĩ thời gian sẽ chữa lành mọi thứ, nhưng rốt cuộc, anh chưa từng mở lòng. Cô là người đến sau, là người phải gánh nỗi buồn không tên mà anh chưa từng chia sẻ.

Họ ngồi bên nhau rất lâu, không nói gì. Chỉ có tiếng gió ngoài cửa sổ, và những tiếng nấc nghẹn ngào. Họ nhận ra, cả hai đều tổn thương. Cả hai bước vào cuộc hôn nhân này với những quá khứ chưa được chữa lành, và vô tình làm tổn thương nhau.

Ngày hôm sau, cô dậy sớm nấu bữa sáng, không phải vì nghĩa vụ, mà vì muốn bắt đầu lại. Cô xin nghỉ phép vài ngày, đưa con về quê thăm mẹ chồng, xin lỗi bà, và khóc nức nở trong vòng tay bà như một đứa trẻ. Cô biết mình đã sai – không phải một lần, mà nhiều lần – nhưng lần đầu tiên, cô thật lòng muốn sửa sai.

Anh cũng thay đổi. Buổi tối, anh kể chuyện cho con nghe, ngồi xem phim cùng cô, có khi chỉ là một bộ phim cũ mà cô thích. Anh không còn là cái bóng âm thầm lướt qua nữa, mà là một người chồng, một người cha – hiện diện, rõ ràng và ấm áp.

Cô không mong được tha thứ ngay lập tức, càng không dám mơ đến sự yêu thương trở lại. Nhưng cô kiên nhẫn, mỗi ngày một chút, mỗi hành động đều xuất phát từ sự ăn năn thật sự. Có lúc, ánh mắt anh nhìn cô đã khác – không còn lạnh lẽo, mà có chút mềm mại, chút xót xa.

Cô hiểu, tình yêu không thể xin, không thể ép. Nhưng sự tử tế và chân thành, đôi khi có thể làm dịu những vết thương sâu nhất. Cô không còn là người phụ nữ ngày xưa, bồng bột chạy theo cảm xúc, mà là một người vợ đang học cách yêu đúng cách – bắt đầu bằng việc chữa lành chính mình.

Hôn nhân của họ không quay lại như thuở ban đầu. Nhưng nó không còn là chiếc hộp lạnh lẽo nữa. Trong ngôi nhà ấy, có tiếng cười của con trẻ, có tiếng nước sôi trên bếp, có ánh mắt biết nói, và những lần khẽ chạm tay nhau.

Và rồi, một ngày nọ, khi cô đang xếp lại tủ quần áo, anh đi tới, vòng tay ôm cô từ phía sau, khẽ thì thầm: "Anh cũng muốn được yêu thêm lần nữa – là với em, lần này không bỏ lỡ."

Nước mắt cô rơi, không còn vì hối hận, mà vì biết rằng, cuối cùng mình cũng được yêu – thật sự, và xứng đáng.