Trời buổi sáng se lạnh, từng làn gió nhẹ thổi qua khiến ông lão co ro trong chiếc áo cũ sờn vai. Ông ngồi bên vệ đường, trước mặt là chiếc rổ tre đựng vài quả trứng gà quê, được lót bằng lớp rơm khô. Bàn tay gầy guộc của ông thỉnh thoảng lại chỉnh lại từng quả trứng cho ngay ngắn, như thể đó là những báu vật ông nâng niu cả đời.
Một chiếc xe ô tô màu đen bóng loáng dừng lại sát lề. Từ trong xe bước ra một người phụ nữ trung niên, ăn mặc chỉn chu, đeo kính râm lớn che gần nửa khuôn mặt. Bà ta tiến lại gần ông lão, giọng lạnh lùng vang lên: "Ông bán mấy quả trứng này bao nhiêu tiền vậy?"
Ông lão ngẩng đầu lên, nụ cười hiền lành hiện rõ trên khuôn mặt nhăn nheo: "Thưa bà, ba ngàn đồng một quả. Trứng gà nhà nuôi, sạch sẽ lắm."
Người phụ nữ cau mày, tay khoanh trước ngực, giọng đanh lại: "Sáu quả mười hai ngàn nhé. Không đồng ý thì tôi đi nơi khác mua."
Một thoáng ngập ngừng hiện lên trong ánh mắt ông lão, rồi ông mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu: "Bà cứ lấy theo giá bà nói. Có khi hôm nay là ngày may mắn đầu tiên của tôi, vì từ sáng giờ tôi vẫn chưa bán được quả nào."
Người phụ nữ không nói thêm lời nào, cúi xuống lấy trứng bỏ vào giỏ có sẵn. Trong khoảnh khắc đó, ông lão nhìn theo đôi tay bà ta, ánh mắt pha trộn giữa biết ơn và mỏi mệt. Khi bà rời đi, ông lặng lẽ cúi đầu như muốn gửi lời cảm ơn, nhưng không ai quay lại nhìn ông lần nữa.
Chiếc xe lại lăn bánh, lần này hướng thẳng về trung tâm thành phố. Người phụ nữ dừng xe trước một nhà hàng sang trọng, bước vào với vẻ mặt rạng rỡ. Những người bạn ngồi chờ sẵn, tiếng chào hỏi rôm rả vang lên.
Thực đơn được mang ra. Họ gọi toàn món đắt đỏ: bò Wagyu, súp bào ngư, rượu vang Pháp. Không một ai đắn đo khi nhìn giá. Họ cười đùa, nâng ly, nói chuyện thị phi về người này kẻ kia như thể cuộc đời chẳng còn điều gì phải bận tâm.
Khi hóa đơn được đưa đến, con số hiện rõ: 1.950.000 đồng. Người phụ nữ rút từ ví ra hai tờ một triệu, đặt xuống và thản nhiên nói với nhân viên: "Không cần thối lại. Coi như tiền tip."
Nhân viên cúi đầu cảm ơn, nụ cười lễ phép không giấu được sự quen thuộc. Cảnh tượng ấy không còn xa lạ trong nhà hàng sang trọng này. Chủ nhà hàng cũng quen với việc khách giàu bỏ thêm tiền không một chút do dự.
Thế nhưng, nếu quay lại đầu ngày, ai còn nhớ ông lão già bên vệ đường? Người mà bà khách kia đã ép giá từng đồng, mà chính ông lại mỉm cười chấp nhận với niềm hy vọng le lói được bán hàng đầu tiên.
Trên đường về, người phụ nữ dừng xe trước đèn đỏ. Ngoài cửa kính, một bé gái gầy guộc cầm vài bông hồng bán dạo. Ánh mắt bé nhìn vào xe một cách e dè nhưng đầy hy vọng. Người phụ nữ quay đi, giả vờ bận rộn với điện thoại.
Trong lòng bà, bỗng có điều gì đó chợt nhói lên. Như một giọng nói thì thầm từ xa xăm, kéo về hình ảnh ông lão với đôi tay run run nâng từng quả trứng, ánh mắt sáng lên khi có khách hỏi mua, rồi vụt tắt như ánh đèn cuối ngày.
Đêm đó, khi trở về căn nhà rộng lớn, bà nằm trằn trọc. Bức tranh treo trên tường là ảnh người cha quá cố của bà, người từng dạy bà rằng: "Cho đi không chỉ là tiền, mà còn là nhân cách." Câu nói ấy bà từng khắc cốt ghi tâm, nhưng rồi thời gian, danh vọng và tiền bạc đã phủ bụi lên ký ức ấy.
Bà chợt nhớ về một ngày xưa cũ, khi bà còn là đứa trẻ nhỏ, theo cha đi chợ. Có lần cha mua vài củ khoai từ một bà cụ già. Bà từng hỏi: "Sao bố lại mua đắt thế? Nhà mình đâu thiếu khoai." Cha bà mỉm cười: "Bố không mua khoai, bố mua niềm tin. Của bà cụ vào cuộc đời này."
Sáng hôm sau, người phụ nữ quay lại con đường hôm trước. Bà bước xuống xe, tay cầm giỏ nhỏ. Nhưng chỗ cũ trống không. Bà nhìn quanh, tìm một bóng dáng quen thuộc, nhưng chẳng thấy ông lão đâu. Hỏi người bán nước gần đó, bà nghe được rằng ông cụ bị cảm hôm qua, hiện đang nằm trong căn nhà trọ cũ cuối hẻm.
Không suy nghĩ, bà đến thẳng nơi đó. Căn nhà lụp xụp, mái tôn rỉ sét. Ông lão nằm trên chiếc giường nhỏ, chăn đắp mong manh. Thấy bà, ông khẽ mỉm cười, ánh mắt vẫn hiền lành như hôm trước: "Bà đến mua trứng à? Hôm nay tôi không ra chợ được. Nhưng mai, chắc khỏe hơn tôi lại đi."
Bà ngồi xuống bên giường, nghẹn ngào không nói nên lời. Bà lấy ra giỏ trứng hôm qua, đặt lên bàn: "Ông à... hôm qua tôi sai rồi. Đây là tiền đúng giá... không, là gấp đôi. Coi như phần của hôm qua và một chút tấm lòng của tôi."
Ông lão không nói gì, chỉ lặng lẽ nắm lấy tay bà, đôi mắt ươn ướt. Trong khoảnh khắc ấy, bà thấy lòng nhẹ đi như vừa gỡ bỏ một tảng đá đè nặng bấy lâu.
Từ hôm đó, mỗi tuần bà đều ghé thăm ông lão. Có khi là mang chút đồ ăn, lúc thì vài viên thuốc bổ. Họ trò chuyện, kể cho nhau nghe những câu chuyện đời. Bà bắt đầu học cách sống chậm lại, để lắng nghe, để cảm nhận, để yêu thương.
Không lâu sau, bà thành lập một quỹ nhỏ, giúp những người bán hàng rong khó khăn. Bà gọi đó là "Quỹ Trứng Ấm", với biểu tượng là một quả trứng vàng - như lời nhắc nhở về buổi sáng hôm ấy, nơi bà đã học lại bài học về lòng tự trọng, về giá trị thật của lòng nhân ái.
Và thế là, từ một cuộc mặc cả nhỏ bên lề đường, một trái tim tưởng chừng vô cảm đã được đánh thức. Câu chuyện không kết thúc bằng sự giàu có hay thành công rực rỡ, mà bằng sự trở về – về với phần tốt đẹp nhất trong mỗi con người.