Tối hôm đó, tôi lặng lẽ đi ngang qua phòng bố mẹ, định bụng chỉ đi rót cốc nước. Nhưng tiếng thì thào vọng ra từ cánh cửa khép hờ khiến tôi khựng lại. Mỗi âm thanh lọt qua khe cửa như từng mũi kim rạch vào lòng tôi. Trái tim tôi đập loạn, đầu óc quay cuồng, chỉ còn đôi chân đông cứng tại chỗ.
"Con Lan liệu có đưa tiền không?"
"Phải đưa chứ! Nó vừa ly hôn, cầm cả cục tiền kia mà. Không đưa bây giờ thì còn đợi đến bao giờ? Sau này nó già rồi cũng phải nhờ thằng Tuấn thôi..."
Tôi đứng lặng như hóa đá. Hóa ra, sự trở về của tôi chỉ là một phép tính trong lòng họ. Tôi không còn là đứa con vừa trải qua cuộc hôn nhân đổ vỡ, mà chỉ là cái ví chứa 400 triệu.
Tôi tên Lan, ba mươi lăm tuổi. Tôi từng có một mái ấm, từng nghĩ cuộc hôn nhân mình là lựa chọn đúng đắn. Chúng tôi quen qua mạng, những dòng tin nhắn ấm áp đầu tiên nhanh chóng đẩy chúng tôi vào một cuộc hôn nhân vội vàng. Anh là tài xế đường dài, thường xuyên vắng nhà. Những đêm dài nằm trên chiếc giường lạnh, tôi chỉ mong một tin nhắn báo bình an, một lời hỏi han. Nhưng càng chờ, tôi càng lạc lõng.
Ngày ly hôn, trời đổ mưa như trút. Tôi không khóc. Trong lòng là một khoảng trống không thể gọi tên. Anh đưa tôi 400 triệu, gọi là chia tài sản, rồi quay lưng bước đi như trút được gánh nặng. Không một lần ngoái lại.
Tôi về nhà mẹ đẻ, nghĩ rằng đó sẽ là chốn bình yên. Vừa bước vào cửa, mẹ đã ôm chầm lấy tôi, giọng run run. Tôi tưởng là yêu thương. Nhưng vài phút sau, tôi đã hiểu.
Bà kéo tôi vào phòng, giọng nhỏ nhẹ nhưng ánh mắt sắc lẹm: "Lan à, em con – thằng Tuấn – sắp cưới. Nhà cửa thế này, làm sao con dâu chịu về. Phải sửa sang lại, làm đám cưới đàng hoàng. Ít nhất cũng 200 triệu."
Tôi cứng họng. Mắt mẹ ánh lên thứ không phải tình thân, mà là sự tính toán đến lạnh người. Tôi khẽ đáp: "Con cần tiền để bắt đầu lại cuộc sống. Con không cho được đâu mẹ."
Mẹ tôi bắt đầu khóc, ngồi bệt xuống nền. "Tuấn là trụ cột, là con trai duy nhất. Nó không cưới được vợ thì cả họ cười vào mặt. Con gái như con, già rồi cũng phải nhờ em lo. Bây giờ giúp một chút, mai kia nó báo đáp lại."
Bố tôi ngồi ngoài cửa, lặng lẽ rít thuốc. Không nhìn tôi, ông nói: "Con rút ra 200 triệu đưa mẹ. Giữ lại phần của con. Chuyện còn lại để thằng Tuấn lo."
Tôi như rơi xuống hố sâu không đáy. Gia đình tôi – nơi tôi nghĩ sẽ chữa lành – giờ là nơi cào xé tôi nhiều nhất.
Tôi bước vào phòng, ngồi thừ nhìn bóng mình trong gương. Khuôn mặt hốc hác, đôi mắt thâm quầng, và nụ cười chẳng còn hình hài. Tôi thấy mình như tấm kính nứt, vỡ vụn dưới áp lực.
Hai hôm sau, Tuấn đến tìm tôi. Em trai tôi từng được tôi cưng chiều, từng gửi từng đồng lương về để nó học hành. Nay nó cao lớn, bảnh bao, bước vào phòng tôi với ánh mắt khẩn khoản: "Chị à, giúp em lần này thôi. Sau này em thành công, em sẽ trả."
Tôi mỉm cười. Nụ cười không còn ngây ngô như xưa. "Để chị suy nghĩ."
Tối hôm đó, tôi lại vô tình đi ngang qua phòng bố mẹ. Lời thì thào lặp lại như một bản sao cũ kỹ:
"Bà nghĩ nó chịu đưa không?"
"Chắc chắn phải đưa. Sau này nó cũng dựa vào thằng Tuấn thôi."
Tôi không rơi nước mắt. Tôi chỉ lặng lẽ quay về phòng, thu dọn hành lý. Trước khi đi, tôi để lại một mảnh giấy: "Con xin lỗi. Con không thể đưa tiền. Con vẫn sẽ có trách nhiệm với bố mẹ, nhưng theo cách của riêng con."
Tôi thuê một căn phòng trọ nhỏ. Căn phòng lạnh lẽo nhưng yên tĩnh. Tôi gửi toàn bộ tiền vào ngân hàng theo kỳ hạn, chỉ giữ lại chút ít để sống tối giản. Tôi đăng ký khóa học kế toán. Mỗi sáng thức dậy với ly cà phê, mỗi tối bên bàn học. Lần đầu tiên, tôi thấy mình tự làm chủ được.
Có hôm, kiến thức mới khiến tôi choáng ngợp. Có lần tôi khóc trong toilet trường học vì thấy mình quá kém. Nhưng tôi lau nước mắt, nhìn thẳng vào gương và nhủ: "Đừng gục ngã. Mình còn phải sống một cuộc đời đáng giá."
Vài tuần sau, tôi nhận tin Tuấn bị hủy hôn. Cô gái kia không chịu làm dâu một căn nhà mục nát, và cũng không muốn cưới người đàn ông không tự lập được.
Mẹ tôi tìm đến. Gương mặt bà hằn lên mệt mỏi. "Mày thấy chưa? Em mày bị bỏ rồi. Vì mày không giúp. Mày sống vậy không thấy cắn rứt à?"
Tôi nhìn mẹ. Rất lâu. Rồi khẽ đáp: "Mẹ từng hỏi con sau ly hôn đã sống thế nào chưa? Từng hỏi con có cần gì không? Hay mẹ chỉ nhìn vào số tiền con cầm về?"
Mẹ tôi câm lặng. Bà quay đi, dáng lưng còng xuống. Tôi đóng cửa lại, nhẹ nhàng như khép lại một chương cũ.
Tôi tiếp tục học, tìm được việc làm kế toán cho cửa hàng nhỏ. Mỗi ngày, tôi làm việc chăm chỉ. Tiền lương ít ỏi nhưng sạch sẽ, không đánh đổi, không van nài. Tôi bắt đầu cười nhiều hơn, và cười thật lòng.
Một buổi chiều thu, tôi nhận được cuộc gọi từ bố. Giọng ông trầm buồn: "Mẹ con dạo này hay mất ngủ, tim yếu."
Tôi về thăm. Nhìn mẹ nằm trên giường, gương mặt đầy nếp nhăn, tôi thấy lòng mềm lại. Tôi không quên những gì họ đã làm, nhưng cũng không để thù hận bóp nghẹt tim mình.
Tôi mua thuốc, hướng dẫn bố cách chăm sóc. Trên đường về, lòng tôi nhẹ như tơ. Tôi biết, mình đang sống đúng. Không trả thù, không oán giận, chỉ là tự thương lấy chính mình.
Tôi dọn về một căn nhà nhỏ, do chính tôi thuê và trang trí. Có ánh đèn vàng, có giá sách nhỏ và những chậu cây xanh. Mỗi sáng, tôi dậy sớm tập thể dục, pha cà phê, đọc sách. Cuộc sống bình dị nhưng bình yên.
Một lần đi chợ, tôi vô tình gặp Tuấn. Em trai tôi cúi đầu chào, giọng trầm lặng: "Chị, em xin lỗi. Hồi đó em sai."
Tôi đặt tay lên vai em. "Không sao. Ai rồi cũng phải học bài học của mình. Chỉ cần sau này biết sống tử tế, là đủ."
Ngày mẹ khỏi bệnh, bà gọi tôi về ăn cơm. Bữa cơm giản dị, không thịt cá nhiều, nhưng lần đầu tôi thấy ấm. Mẹ gắp thức ăn vào chén tôi, tay khẽ run. "Mẹ xin lỗi, con gái. Mẹ sai rồi."
Tôi không nói gì. Chỉ gật đầu. Tha thứ không cần nói thành lời, chỉ cần trái tim đủ rộng.
Giờ đây, khi ai đó bảo: "Con gái là bát nước đổ đi", tôi chỉ cười. Nước, một khi đã rời khỏi vòi, sẽ tự tìm con đường của nó. Tôi là dòng nước ấy – mạnh mẽ, độc lập, và không cho phép ai vấy bẩn thêm lần nào nữa.