Min menu

Pages

Dọn về nhà mẹ đẻ sau khi có 400 tr/iệu, tôi r/un r/ẩy đứng c/hết tr/ân khi vô tình nghe mẹ nói trong đêm...

 



Lan ngồi lặng lẽ trong phòng khách nhỏ, đôi mắt vô hồn nhìn ra vườn trước nhà. Căn nhà cũ kĩ nơi cô lớn lên giờ đây như xa lạ. Ly hôn ở tuổi 35 không phải là điều cô từng tưởng tượng, nhưng nó đến như một cơn mưa giông bất ngờ. Cô nhận được 400 triệu đồng sau vụ ly hôn và trở về nhà mẹ đẻ với một hy vọng mơ hồ rằng ít ra gia đình sẽ là nơi chở che.

Mẹ cô – bà Dung – đón cô bằng ánh mắt lạnh nhạt và cái gật đầu miễn cưỡng. "Con về là tốt rồi, có người phụ mẹ lo sửa lại cái nhà. Dột nát thế này chẳng ai dám bước chân vô." Bố cô, ông Minh, chỉ ậm ừ rồi quay đi, không hỏi han một lời về nỗi đau của đứa con gái vừa trải qua một biến cố lớn.

Tối hôm đó, Lan nghe lén được cuộc trò chuyện giữa bố mẹ trong bếp. Mẹ cô thì thầm, nhưng đủ lớn để từng lời đâm thẳng vào tim cô: "Nó có 400 triệu, mình sửa nhà hết 150, còn lại lo cưới vợ cho thằng Tuấn. Dù gì con gái cũng phải trông vào em trai sau này." Bố cô gật gù: "Ừ, con gái có chồng có con thì là người dưng rồi. Mình không lo, ai lo?"

Lan không rơi nước mắt. Cô chỉ thấy một khoảng trống lạnh lẽo lan khắp lồng ngực. Cô từng nghĩ gia đình là nơi cuối cùng để trở về, nhưng hóa ra chỉ là một cái trạm tạm để người ta tính toán.

Sáng sớm hôm sau, Lan dậy thật sớm, gói ghém đồ đạc, lặng lẽ ra khỏi nhà. Trên bàn là một lá thư viết vội: "Con không còn là gánh nặng của bố mẹ. Con sẽ sống cuộc đời riêng nhưng vẫn làm tròn chữ hiếu theo cách của mình. Đừng tìm con."

Cô bắt xe lên thành phố, thuê một phòng trọ nhỏ trong hẻm. Đó không phải nơi lý tưởng, nhưng ít ra cô được sống cho mình. Cô gửi toàn bộ số tiền vào ngân hàng, chỉ giữ lại một ít để sống tằn tiện. Lan đăng ký học lớp kế toán buổi tối, ban ngày cô đi phụ việc tại tiệm tạp hóa gần trọ.

Những tháng ngày đầu rất khó khăn. Có hôm cô đói lả, vừa làm về vừa bật khóc giữa con hẻm tối. Nhưng chưa một lần cô nghĩ đến chuyện quay về. Mỗi lần nhớ lại ánh mắt toan tính của mẹ, cô lại siết chặt tay, dặn lòng: phải sống khác.

Tuấn – em trai Lan – gọi điện vài lần đầu, hỏi tại sao bỏ đi, nhưng khi cô không trả lời, cậu cũng im luôn. Nghe đâu, cậu đang tính cưới vợ. Mẹ thì nhắn tin trách móc, bảo Lan vô tình, "chị mà không giúp em thì sau này em nó có nhìn mặt chị nữa không?"

Lan chỉ đọc tin nhắn rồi xoá. Cô không còn là người chị gái luôn chịu đựng và hy sinh nữa. Cô đã học được cách bảo vệ mình.

Một năm trôi qua. Lan hoàn thành khoá học kế toán, xin được việc ở một công ty nhỏ. Lương không cao, nhưng ổn định. Lần đầu tiên trong đời, cô thấy mình làm chủ được cuộc sống. Căn phòng trọ nhỏ giờ đã đầy đủ tiện nghi. Lan bắt đầu mua vài chậu cây, treo ảnh lên tường – những việc cô chưa từng làm trong hôn nhân lẫn khi ở nhà cha mẹ.

Một chiều, Tuấn gọi điện trong tuyệt vọng. Giọng cậu khàn đặc: "Chị ơi, Linh bỏ em rồi. Mẹ cứ trách em không giữ được người ta. Bây giờ em chẳng biết phải làm gì..."

Lan lặng im hồi lâu. Trong lòng cô là một mớ cảm xúc đan xen. Thương có, buồn có, giận có. Nhưng rồi cô chỉ nhẹ nhàng nói: "Em đã lớn rồi, tự biết cách đứng lên sau vấp ngã. Chị cũng từng phải học điều đó."

Mẹ lại nhắn tin, lần này là trách cô khiến Tuấn khổ. Lan không trả lời. Cô chỉ chuyển về quê 5 triệu đồng, kèm theo lời nhắn: "Đây là tiền hiếu thảo của con. Còn lại, xin mẹ để con sống cuộc đời của riêng mình."

Mỗi sáng thức dậy, Lan mở cửa sổ nhìn ánh nắng len qua khe cửa sổ, thấy lòng nhẹ nhàng. Cô bắt đầu viết nhật ký, kể về từng ngày sống lại. Cô tham gia lớp yoga, làm quen với vài người bạn mới. Không ai biết cô từng ly hôn, từng bị ruồng bỏ. Họ chỉ thấy một người phụ nữ độc lập, nhẹ nhàng và đầy nghị lực.

Hai năm sau, Lan được thăng chức làm kế toán trưởng. Công ty tổ chức buổi liên hoan nhỏ, ai cũng ngợi khen sự cố gắng của cô. Lan cười rạng rỡ, lần đầu tiên sau nhiều năm, cô thấy mình thực sự sống.

Một buổi tối, Tuấn gửi cho cô bức ảnh đứa bé mới sinh: "Chị, em có con rồi. Mẹ bảo nếu chị về, cả nhà sẽ sum họp như xưa."

Lan nhìn bức ảnh hồi lâu. Đứa trẻ có đôi mắt sáng giống Tuấn, má phúng phính. Cô mỉm cười, trả lời: "Chị sẽ về, nhưng là với tư cách người thân – không phải người hy sinh nữa."

Ngày trở về, mẹ cô vẫn nhìn Lan như người xa lạ, nhưng đã bớt lời trách móc. Bố thì già đi nhiều, chỉ ngồi lặng im nghe cô nói chuyện. Lan mang theo quà cho cháu, mua thuốc bổ cho bố mẹ. Cô không nhắc chuyện cũ, không oán trách. Chỉ kể chuyện ở thành phố, chuyện công việc, chuyện chậu cây trước cửa sổ ra hoa.

Tối đó, khi nằm trên giường cũ, Lan không thấy nặng nề như trước nữa. Cô không còn là đứa con gái bất hạnh năm nào. Cô đã tái sinh – bằng chính nỗi đau của mình.

Bầu trời sáng hôm sau trong xanh, Lan rời nhà sau bữa sáng cùng bố mẹ và em trai. Mẹ đưa cho cô hộp xôi nhỏ: "Mang lên mà ăn, trên thành phố chả ngon bằng nhà." Lan đón lấy, mỉm cười: "Cảm ơn mẹ. Con đi nhé."

Trên chuyến xe quay lại thành phố, Lan tựa đầu vào cửa kính, ánh mắt bình yên. Không còn nỗi sợ, không còn oán hận. Chỉ còn một người phụ nữ đã từng vỡ vụn, giờ lặng lẽ đứng dậy, bước tiếp bằng chính đôi chân mình.

Và cuối cùng, cô cũng tìm lại được nơi gọi là nhà – nơi không cần ai chấp nhận cô, vì cô đã tự chấp nhận chính mình.