Min menu

Pages

Trước ngày cưới, bạn gái bất ngờ đ/òi giữ hết ti/ền ti/ết k/iệm – Sự thật phía sau làm tôi n/ghẹn n/gào...

 



Minh Khang và Hạ Vy quen nhau từ năm cuối đại học. Sáu năm bên nhau là sáu năm cả hai cùng đi qua bao buồn vui, chia sẻ từng bữa ăn sinh viên đạm bạc cho đến những ngày đầu đi làm vất vả. Khang luôn nghĩ Vy là định mệnh của đời mình, còn Vy thì âm thầm chuẩn bị từng thứ nhỏ nhất cho đám cưới, từ mẫu thiệp đến việc chọn chỗ chụp hình cưới.

Họ dự định tổ chức lễ cưới vào mùa thu, khi lá bắt đầu vàng, trời Hà Nội se lạnh và hoa sữa thoang thoảng khắp các con phố. Vy nói cô thích cảm giác ấm áp khi được khoác tay Khang trong chiếc váy cưới giữa tiết trời như thế. Khang cười, hứa sẽ là chiếc áo ấm cho cô suốt đời.

Thế nhưng chỉ hai tuần trước lễ cưới, khi hai gia đình đã gặp mặt bàn bạc chi tiết, Vy đột ngột đưa ra một yêu cầu khiến Khang sững sờ: "Em muốn anh giao toàn bộ lương và tiền tiết kiệm cho em giữ, nếu không thì... mình dừng lại." Căn phòng như lặng đi. Khang trừng mắt nhìn cô, không tin vào tai mình.

"Em đùa đúng không, Vy?" – Khang hỏi, giọng nghèn nghẹn. Vy không trả lời ngay, chỉ nhìn anh với ánh mắt cương quyết, nhưng đâu đó trong đôi mắt ấy lại lấp lánh điều gì đó rất mâu thuẫn. "Em nói thật. Nếu anh còn do dự, thì có lẽ mình chưa đủ tin tưởng nhau."

Khang giận dữ đứng dậy, bỏ ra khỏi quán cà phê không nói lời nào. Trong đầu anh quay cuồng với hàng loạt câu hỏi. Tại sao cô lại đưa ra yêu cầu vô lý như vậy? Họ đã bên nhau ngần ấy năm, lẽ nào cô chỉ chờ đến phút cuối để lộ bộ mặt thực dụng?

Tối hôm đó, Khang không ngủ được. Tin nhắn Vy gửi đến chỉ vỏn vẹn: "Em xin lỗi nếu làm anh tổn thương. Em chỉ muốn chắc chắn. Nếu anh không thể, thì... em hiểu." Anh không trả lời. Cảm giác bị phản bội khiến ngực anh nhói lên.

Mấy hôm sau, Khang gặp lại Như – bạn thân của Vy. Họ vô tình chạm mặt ở một quán ăn nhỏ gần công ty. Như kéo Khang ngồi lại, ánh mắt cô nghiêm túc: "Khang, cậu có biết mẹ Vy đang bị ung thư giai đoạn cuối không?" Khang chết lặng. "Cô ấy không nói với cậu vì sợ cậu nghĩ Vy lấy cậu vì tiền. Cô ấy chỉ muốn thử lòng cậu thôi."

Tim Khang như bị bóp nghẹt. Từng lời Như nói như một nhát dao cứa sâu vào lòng. Anh nhớ lại ánh mắt của Vy hôm ấy – nó không chỉ có sự cứng rắn, mà còn cả nỗi sợ, sự bất an và tổn thương. Anh đã không nhận ra.

Ngay tối đó, Khang đến nhà Vy. Cô không mở cửa. Anh đứng ngoài, gọi điện, nhắn tin, rồi lặng lẽ ngồi trước cửa nhà cô suốt đêm. Trời khuya lạnh, gió thổi từng cơn. Anh nhớ những ngày Vy ốm, anh nấu cháo, đút từng thìa cho cô. Nhớ những lần hai đứa dầm mưa đi bộ về vì không có tiền đi xe. Sao anh có thể nghi ngờ người con gái ấy?

Sáng hôm sau, cửa mở. Vy đứng đó, đôi mắt đỏ hoe, gương mặt nhợt nhạt. "Sao anh lại làm vậy?" – cô hỏi, giọng run. Khang không trả lời, chỉ rút ra một phong bì dày – toàn bộ tiền tiết kiệm của anh. "Anh xin lỗi. Đây là tất cả những gì anh có. Nếu em cần anh – không chỉ tiền mà cả con người anh – thì hãy nhận lấy."

Vy bật khóc. Cô ôm chầm lấy anh, nức nở trong vòng tay ấm áp quen thuộc. Họ ngồi xuống, không nói gì thêm, chỉ nghe tiếng tim đập, lòng chùng lại sau những hiểu lầm. Vy kể cho anh nghe về mẹ – về những đêm cô thức trắng vì lo sợ, về việc giấu đi mọi cảm xúc để không làm anh phiền lòng. Cô chỉ muốn biết, nếu mất tất cả, liệu anh còn ở lại.

Những ngày sau đó, Khang cùng Vy chăm sóc mẹ. Anh đưa bà đi xạ trị, nắm tay bà như một người con trai thật sự. Căn nhà nhỏ tràn ngập tiếng cười, dù phía sau nó vẫn còn nhiều nỗi đau. Nhưng điều quan trọng nhất là họ đã không rời bỏ nhau.

Lễ cưới vẫn được tổ chức, giản dị trong khu vườn nhỏ nơi mẹ Vy từng thích trồng hoa. Bà ngồi xe lăn, tay cầm bó hoa do chính Khang chuẩn bị. Khi chứng kiến Khang trao nhẫn cho Vy, bà rơi nước mắt – không chỉ vì hạnh phúc của con gái, mà vì niềm tin vào tình yêu vẫn còn hiện diện.

Cuộc sống sau hôn nhân không dễ dàng. Mẹ Vy qua đời vài tháng sau đó. Vy mất một thời gian dài để lấy lại cân bằng. Nhưng mỗi khi yếu lòng, cô luôn có Khang – người không ngại rút hết tiền tiết kiệm vì cô, không rời đi khi cô ở đáy cùng của nỗi sợ.

Khang cũng thay đổi. Anh học cách lắng nghe và không phán xét vội vàng. Vy mở một cửa hàng nhỏ chuyên làm đồ thủ công, Khang giúp cô quản lý tài chính. Họ cùng nhau xây dựng, từ niềm tin chông chênh đến những ngày yên bình.

Nhiều năm sau, khi kể lại câu chuyện của mình cho con gái đầu lòng, Vy nắm tay Khang thật chặt: "Hôn nhân không chỉ là lễ cưới đẹp hay những tháng ngày êm ả. Nó là việc bạn vẫn chọn ở lại, ngay cả khi người kia khiến bạn tổn thương, bởi bạn biết... trái tim họ không thay đổi."

Và Khang mỉm cười, đặt tay lên tim mình: "Vì trái tim anh, từ đầu đến cuối, chưa từng thôi yêu mẹ con."