Min menu

Pages

Tôi vừa r/ời khỏi cuộc h/ôn nh/ân đ/ổ vỡ thì mẹ r/uột nói một câu khiến tôi ch/ết l/ặng...

 




Thu ngồi lặng trước gương, ánh đèn bàn vàng vọt hắt lên khuôn mặt gầy gò của cô. Đã ba mươi tuổi, từng một lần đổ vỡ, Thu không còn là cô gái ngây thơ ngày nào nữa. Cô đã học cách sống bình thản, không khóc quá lâu vì tổn thương, không cười quá to vì hạnh phúc. Mọi thứ đều vừa đủ, như cách cô đang tự tập đi lại trên chính mảnh vỡ đời mình.

Cuộc hôn nhân cũ là một vết sẹo sâu. Chồng cũ của Thu từng là người đàn ông khiến cô tin rằng hạnh phúc có thật. Nhưng rồi anh ta sa vào cờ bạc, tiền ảo, lừa dối và những lời hứa rỗng tuếch. Mỗi lần nói sẽ làm lại từ đầu là một lần đẩy cô đến giới hạn mới của tổn thương. Thu tha thứ, rồi lại thất vọng. Cứ như vậy trong nhiều năm, đến khi trái tim cô chai sạn.

Cuối năm 2023, Thu ký đơn ly hôn. Không khóc, không trách, chỉ cảm thấy một khoảng trống lớn đổ ập xuống. Cô ôm con gái rời khỏi căn hộ từng có biết bao kỷ niệm, trở về ngôi nhà cha mẹ đẻ – nơi cô từng nghĩ sẽ không bao giờ quay lại sống dài lâu. Mẹ cô, bà Bích, không nói gì nhiều ngoài một câu gọn lỏn: “Về rồi à?”

Thời gian đầu sống cùng mẹ, Thu im lặng. Cô chỉ muốn ổn định lại cuộc sống, tập trung đi làm, lo cho con gái nhỏ. Bé Bống – con gái Thu – vẫn vô tư, ngây ngô hỏi: “Bố đâu rồi mẹ?” Câu hỏi ấy như mũi dao nhọn xiên vào tim cô mỗi ngày. Nhưng cô không khóc, chỉ ôm con vào lòng, thì thầm: “Mẹ ở đây mà.”

Thu làm nhân viên văn phòng tại một công ty bảo hiểm. Lương không cao nhưng đủ nuôi con và góp một phần sinh hoạt phí trong nhà. Cô dậy sớm nấu ăn, đưa con đi học, tối về nấu cơm, dạy con học rồi tranh thủ làm thêm hợp đồng. Cuộc sống của hai mẹ con tưởng chừng bình lặng nếu không có những lời giục giã từ mẹ.

Bà Bích thường xuyên nhắc chuyện tái hôn. “Con gái có thì, đã một đời chồng rồi, đừng kén cá chọn canh nữa. Thằng Tín hàng xóm góa vợ, nó hỏi mày đó.” Thu nghe mà muốn nghẹn. Tín là người đàn ông ngoài bốn mươi, sống một mình, hay rượu chè, nhiều lần bị hàng xóm phàn nàn về tiếng chửi thề.

Thu nhẹ nhàng từ chối, nhưng mẹ cô không chịu. Bà gọi cô là “đồ cao giá”, mắng: “Mày nghĩ mày còn trẻ trung lắm chắc? Có ai rước nữa đâu mà làm bộ!” Những lời đó không phải một lần, mà nhiều lần. Cứ như một vết dao cùn, không đủ sâu để giết chết cảm xúc, nhưng cứa mãi khiến lòng cô rỉ máu.

Cô từng nghĩ mẹ sẽ là người hiểu và thương mình nhất. Sau tất cả, mẹ nên là người che chở, cảm thông. Nhưng càng ngày, Thu càng cảm thấy mình như cái gai trong mắt mẹ. Bà Bích không ngừng chì chiết: “Con gái người ta lấy chồng yên ổn, có mỗi mày là khiến tao nhục mặt.” Thu không phản kháng, chỉ quay đi lau nước mắt.

Đôi khi, đêm xuống, Thu bật khóc trong lặng thầm. Không phải vì nỗi cô đơn, mà vì cảm giác bị chính mẹ ruột chối bỏ. Cô thèm một cái ôm, một câu an ủi. Nhưng tất cả những gì cô nhận được chỉ là sự lạnh lùng và những lời mỉa mai cay đắng. Dường như với mẹ, việc cô từng ly hôn là một vết nhơ không thể gột rửa.

Một hôm, sau khi nghe mẹ nói chuyện với một người đàn bà trong làng về việc muốn gả cô cho ông Hòa – một người đàn ông góa vợ hai lần, có tiếng vũ phu – Thu cảm thấy như bị dội gáo nước lạnh. Cô bước ra, bình tĩnh nói: “Mẹ đừng ép con nữa. Con không muốn sống cuộc đời như trước kia thêm lần nào nữa.” Mẹ cô cười khẩy: “Tưởng mày có giá lắm đấy à?”

Sau hôm đó, giữa hai mẹ con là sự im lặng kéo dài. Bầu không khí trong nhà như đặc quánh, ngột ngạt đến mức bé Bống cũng trở nên ít nói hơn. Thu thương con vô cùng, cô sợ con lớn lên trong môi trường lạnh lẽo và những lời nói độc địa. Cô nghĩ đến việc chuyển ra ngoài thuê trọ, dù kinh tế còn hạn hẹp.

Một buổi chiều mưa, khi đang đón con từ trường về, Thu gặp một tai nạn nhỏ – xe cô bị xe tải tông nhẹ vào đuôi. Dù không ai bị thương, cô vẫn thấy rối bời. Lúc ấy, một người đàn ông từ xe phía sau chạy tới giúp đỡ. Anh ta khoảng hơn ba mươi, cao ráo, nói chuyện nhẹ nhàng. Anh giới thiệu tên là Duy – giáo viên cấp ba ở thị xã.

Duy đưa mẹ con cô về nhà và giúp kéo xe vào gara. Câu chuyện của họ bắt đầu từ đó. Những lần sau, Duy ghé lại đưa cô đi sửa xe, rồi mời uống cà phê. Dần dần, họ trở thành bạn. Không quá thân, nhưng đủ để Thu cảm thấy dễ chịu khi trò chuyện. Duy từng trải qua đổ vỡ, cũng đang nuôi con nhỏ.

Lần đầu tiên sau ly hôn, Thu thấy mình có thể cười tự nhiên trước một người đàn ông. Duy không hỏi quá nhiều, không đánh giá. Anh chỉ lắng nghe, đôi khi kể vài chuyện cười vụng về khiến Thu bật cười. Họ như hai tâm hồn tổn thương tìm thấy sự đồng điệu.

Mẹ Thu không thích Duy. Khi biết anh làm giáo viên với mức lương thấp, bà dè bỉu: “Lo thân không xong, lấy nó chỉ có khổ thêm.” Thu không nói gì, nhưng trong lòng bắt đầu nổi lên một quyết tâm khác thường. Cô bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về việc dọn ra ngoài. Cô muốn tự làm chủ cuộc sống mình, không để mẹ điều khiển nữa.

Một ngày nọ, khi Thu thông báo mình sẽ chuyển ra ngoài thuê trọ gần chỗ làm, mẹ cô nổi giận đùng đùng. Bà hét: “Muốn đi thì đi luôn đi, đừng có vác mặt về đây nữa!” Thu im lặng, cúi đầu chào rồi dắt bé Bống rời khỏi nhà. Trái tim cô đau nhói, nhưng ánh mắt con gái như tiếp thêm sức mạnh.

Cuộc sống ở trọ vất vả hơn, nhưng nhẹ lòng. Thu cảm thấy như được thở sau nhiều năm sống trong u uất. Cô và Duy gặp nhau nhiều hơn, cùng đưa con đi chơi cuối tuần, cùng nhau học nấu ăn, dạy con học. Những tiếng cười bắt đầu vang lên trong căn phòng trọ nhỏ.

Một buổi tối, khi con gái đã ngủ, Duy nhìn Thu và nói: “Em có muốn thử tin lần nữa không? Không phải vì quá khứ, mà vì hiện tại đang đẹp như thế này.” Thu không trả lời ngay. Cô nhìn con ngủ, nhìn ánh mắt dịu dàng của Duy, rồi bật khóc. Lần đầu tiên sau nhiều năm, cô khóc vì thấy lòng được an ủi.

Họ không vội vàng. Thu và Duy dành thêm thời gian để hiểu nhau. Mẹ cô dần nguôi giận, bắt đầu hỏi thăm qua người quen. Một chiều cuối năm, bà Bích đến phòng trọ, mang theo túi đồ ăn và lặng lẽ đặt lên bàn. “Về ăn cơm đi. Lâu rồi không nghe tiếng cháu nội.” Đó là lời xin lỗi đầu tiên của mẹ, dù không trực tiếp.

Thu không nói gì, chỉ gật đầu. Trong lòng cô, vết thương cũ chưa lành hẳn, nhưng đã có nơi để bắt đầu chữa lành. Sau Tết năm đó, Thu và Duy làm lễ cưới nhỏ, không xa hoa nhưng ấm cúng. Mẹ cô có mặt, ngồi im lặng cả buổi nhưng rơi nước mắt khi nắm tay con gái.

Thu biết, cuộc sống sẽ còn nhiều khó khăn. Nhưng lần này, cô không còn đơn độc. Cô có một người chồng biết lắng nghe, một đứa con gái ngoan ngoãn, và một gia đình đang dần học cách yêu thương lại nhau. Đó là phần thưởng cho những năm tháng cô đã kiên cường bước qua giông bão.