Min menu

Pages

30 tu/ổi, tôi m/ất chồng và m/ất luôn điể/m t/ựa – Câu nói của mẹ khiến t/im tôi qu/ặn th/ắt...

 




Thu bước sang tuổi 30 trong một buổi sáng mùa thu lạnh lẽo, khi sương mù còn chưa tan hết khỏi con ngõ nhỏ dẫn về căn nhà cũ nơi cô sống cùng bố mẹ đẻ và con gái sáu tuổi. Sau cuộc hôn nhân đổ vỡ, Thu không còn mơ mộng về hạnh phúc như ngày xưa. Những tổn thương từ người chồng cũ vẫn in hằn sâu trong lòng như những vết sẹo chưa kịp lành. Anh ta từng là niềm tin, là bờ vai cô dựa vào, nhưng cũng chính là người đẩy cô vào hố sâu tuyệt vọng với cờ bạc, tiền ảo và sự phản bội trắng trợn.

Cô không nhớ rõ lần cuối cùng anh nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến là khi nào. Có lẽ là trước khi tài khoản của anh bốc hơi vì một thương vụ coin lừa đảo. Từ đó, sự thô lỗ, lạnh nhạt và những trận cãi vã trở thành cơm bữa. Khi phát hiện anh ngoại tình, Thu không còn nước mắt để khóc. Cô chỉ thấy một khoảng trống lạnh buốt trong tim, như thể tất cả niềm tin đã bị rút cạn.

Cuối năm 2023, Thu chính thức ly hôn. Không nước mắt, không oán trách. Cô bỗng thấy nhẹ nhõm, như một tù nhân vừa được trả tự do. Cô ôm con gái về sống cùng bố mẹ, thầm hứa sẽ tạo dựng một cuộc sống mới – bình yên và không ai có thể khiến cô tổn thương thêm nữa.

Một năm đầu sau ly hôn, Thu vùi đầu vào công việc. Cô xin vào làm kế toán cho một công ty xây dựng, lương không cao nhưng đều đặn và ổn định. Những tháng ngày cũ kỹ dần trôi xa, thay vào đó là những buổi tối quây quần bên con gái, nghe con kể chuyện ở lớp, dạy con học chữ, cùng nhau nấu ăn. Cô dần học được cách yêu lại chính mình.

Thế nhưng, khi niềm tin vừa nhen nhóm, thì từ cuối năm 2024, một nỗi buồn khác lại len lỏi – lần này không đến từ người dưng, mà là từ chính mẹ ruột.

Bà Lan – mẹ Thu – là người phụ nữ mạnh mẽ, từng gánh vác cả gia đình khi chồng đi công tác xa. Nhưng cũng chính sự mạnh mẽ đó khiến bà trở nên khắt khe, khó tính, nhất là với con gái. Bà không thể chấp nhận việc con mình ly hôn, càng không thể hiểu được tại sao Thu vẫn sống một mình, nuôi con mà không chịu "tái giá".

"Mày như thế rồi mà còn cao giá? Ai thèm rước nữa?" – những lời ấy bà Lan buông ra trong một bữa cơm, giữa lúc con gái đang gắp cơm cho cháu. Thu chết lặng. Câu nói ấy như nhát dao cứa vào tim, không phải vì xúc phạm, mà vì nó đến từ người cô luôn yêu kính.

Cô từng nghĩ chỉ có chồng cũ mới khiến cô tổn thương như vậy. Nhưng giờ đây, mẹ – người đã sinh ra cô, lại khiến cô cảm thấy mình là kẻ thất bại, là gánh nặng trong mắt gia đình.

Bà Lan bắt đầu giới thiệu hết người này đến người khác cho cô. Hầu hết đều là đàn ông trung niên, góa vợ, thậm chí có người còn đang nợ nần, thất nghiệp. Họ đến vì nghĩ Thu là góa phụ yếu mềm, dễ điều khiển. Mỗi lần từ chối, cô lại hứng chịu thêm ánh mắt trách móc, lạnh nhạt từ mẹ.

Có hôm, Thu về muộn vì tăng ca. Vừa bước vào cửa, bà đã sầm mặt: "Cô đi gặp trai hả? Đừng tưởng qua một đời chồng mà còn có giá." Thu cắn răng, bước lặng lẽ vào phòng, tim như thắt lại. Cô không hiểu, mẹ đang bảo vệ cô hay đang trút lên cô sự kỳ vọng và thất vọng không thể gọi tên?

Cô từng thử mở lòng với một đồng nghiệp – anh kỹ sư hiền lành và quan tâm đến con gái cô. Nhưng ngay lần đầu gặp mặt, mẹ cô đã nói thẳng: "Thằng đó trông chẳng có gì, lấy nó rồi lại khổ." Cuộc trò chuyện chấm dứt ngay hôm ấy, và từ đó, Thu không dám dẫn ai về nhà nữa.

Một đêm, sau khi ru con ngủ, Thu ngồi bó gối bên cửa sổ. Bên ngoài trời mưa phùn. Lòng cô rối như tơ vò. Cô yêu mẹ, thương mẹ, nhưng cũng đang dần thấy nghẹt thở trong căn nhà này. Cô đã chịu đựng, đã cố gắng, nhưng sao chưa bao giờ được ghi nhận?

Có lần cô định thuê trọ, dọn ra ngoài sống với con. Nhưng bà Lan lại khóc lóc, bảo con bất hiếu, nói xấu cô với hàng xóm. Người thân quay lưng, chê cô "bỏ nhà theo trai". Cô lại nhẫn nhịn, nuốt nước mắt quay về.

Một ngày đầu xuân, trong lúc dọn dẹp tủ cũ, Thu tình cờ tìm thấy cuốn nhật ký mẹ để quên. Cô lưỡng lự, rồi mở ra đọc. Những dòng chữ xiêu vẹo, nguệch ngoạc hiện lên: "Nó ly hôn, tôi đau như dao cắt. Sợ người ta dị nghị, sợ con mình khổ. Tôi trách nó nhiều, mà không biết đã làm nó tổn thương thế nào. Nhưng không trách thì lòng tôi không yên. Tôi sợ nó yếu mềm, sợ nó cô đơn mãi."

Thu ngồi thẫn thờ rất lâu. Hóa ra mẹ cũng từng đau đớn, cũng từng giằng xé. Nhưng bà chọn cách thể hiện bằng sự trách móc, bởi vì đó là cách duy nhất bà biết để bảo vệ con.

Tối hôm ấy, lần đầu tiên sau nhiều năm, Thu rót nước mời mẹ, ngồi đối diện và nói chuyện thật lòng. Cô kể về những tổn thương, những cố gắng, và cả mong muốn được sống bình yên. Bà Lan lặng đi, mắt rưng rưng. Bà nói xin lỗi không trọn vẹn, nhưng chỉ siết tay con gái thật chặt.

Sau cuộc trò chuyện ấy, không phải mọi thứ đều thay đổi ngay. Bà Lan vẫn khó tính, đôi khi vẫn buông lời cay nghiệt. Nhưng đã biết lắng nghe, và Thu thì học được cách nói ra cảm xúc của mình.

Cô quyết định học thêm một khóa quản lý tài chính, nuôi hy vọng mở cửa hàng nhỏ. Con gái cô đã lớn hơn, hiểu chuyện và biết ôm mẹ mỗi khi thấy mẹ buồn.

Mùa hè năm 2025, cô cùng mẹ và con gái đi du lịch Đà Lạt – lần đầu tiên cả ba người đi chơi xa với nhau. Trong đêm lạnh cao nguyên, mẹ ôm cháu ngủ ngon lành, còn Thu ngồi nhâm nhi ly trà nóng, lòng nhẹ tênh. Cô hiểu rằng hạnh phúc không đến từ việc lấy chồng hay không, mà là tìm được sự bình yên trong chính ngôi nhà của mình.

Và giờ đây, cô đang sống điều đó – từng ngày, bằng tất cả yêu thương và bản lĩnh mà một người phụ nữ đã từng ngã, đã từng đau, nhưng chưa bao giờ gục ngã.