Min menu

Pages

Tưởng được mẹ ô/m vào l/òng sau l/y h/ôn, tôi không ngờ lại nghe lời c/ay đ/ắng nhất cu/ộc đ/ời...


 

Thu ngồi bên khung cửa sổ, đôi mắt dõi theo bóng chiều tà đang ngả dần trên tán lá xoan trước sân. Con gái cô, bé An, đang chơi với mấy viên sỏi dưới đất, cười khúc khích. Đã gần một năm kể từ khi Thu ly hôn, nhưng những vết thương trong lòng cô vẫn chưa lành hẳn. Cô luôn cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng đôi khi đêm về, tiếng thở dài lại thay thế cho giấc ngủ.

Cuộc hôn nhân trước của cô là một sai lầm. Chồng cũ cô, Dũng, ban đầu là một người đàn ông có vẻ hiền lành, biết cư xử. Nhưng sau khi cưới, anh dần bộc lộ bản chất thật: nghiện tiền ảo, dấn thân vào cờ bạc, nợ nần chồng chất. Cô đã nhiều lần níu kéo, tha thứ, cố gắng giữ lại gia đình vì con, nhưng rồi đỉnh điểm là khi cô phát hiện anh ngoại tình và mang sổ đỏ đi cầm cố.

Ngày ký vào đơn ly hôn, Thu cảm thấy nhẹ nhõm và tê dại cùng lúc. Cô không khóc. Nước mắt của cô đã cạn kiệt từ nhiều đêm trước đó, khi một mình ôm con nằm trong căn phòng trống lạnh, nghe tiếng tim mình đập đều mà đau nhói. Cô chỉ mong muốn một cuộc sống bình yên, không cao sang, không ồn ào, chỉ cần đủ yêu thương và chân thành.

Sau ly hôn, cô dọn về sống cùng bố mẹ đẻ. Bố cô hiền lành, ít nói, luôn âm thầm động viên cô bằng những việc nhỏ: một bữa cơm nóng, một cái áo ấm khi trời trở lạnh. Nhưng mẹ cô thì khác. Bà là người phụ nữ nghiêm khắc, truyền thống và luôn đặt nặng danh tiếng gia đình.

Ban đầu, mẹ cô không nói gì nhiều. Nhưng dần dần, khi thấy Thu ổn định công việc, có đồng ra đồng vào, bà bắt đầu lôi chuyện tái hôn ra nhắc nhở. "Con gái ly dị thì mất giá, phải tranh thủ mà tìm người tốt, còn trẻ còn có cơ hội" - bà nói như thể đó là chân lý.

Thu mệt mỏi. Cô không muốn bước vào một cuộc hôn nhân chỉ để làm vừa lòng ai đó. Cô đã từng trao trọn trái tim cho một người và nhận lại đầy rẫy tổn thương. Giờ đây, điều duy nhất cô quan tâm là bé An có một tuổi thơ đủ đầy, và bản thân cô được sống đúng với giá trị của mình.

Mẹ cô không hiểu. Bà bắt đầu giới thiệu những người đàn ông độc thân, góa vợ, thậm chí có người hơn cô gần hai chục tuổi. Họ đến nhà với đủ lý do: mượn sách, hỏi đường, đưa đồ. Cô lờ mờ nhận ra những cuộc "tình cờ" ấy không hề ngẫu nhiên.

Một lần, sau khi từ chối cuộc gặp gỡ do mẹ sắp xếp, cô nghe bà nói vọng ra từ bếp: "Mày thế rồi mà còn cao giá. Có ai muốn rước đâu mà kén với chọn." Câu nói đó như nhát dao xuyên thẳng vào lòng. Thu cắn môi, nước mắt trào ra, nhưng cô không đáp. Cô không muốn cãi nhau, không muốn An chứng kiến mẹ nó bị tổn thương thêm lần nữa.

Áp lực mỗi ngày một dày hơn. Mẹ cô thường xuyên chì chiết, lấy việc cô từng đổ vỡ làm cái cớ để đổ lỗi cho mọi điều. "Con bé An không có bố là tại mày", "Mày sống bám bố mẹ, không biết xấu hổ à". Những lời nói ấy xoáy sâu vào tâm hồn cô, khiến cô nhiều đêm mất ngủ.

Có lần, Thu nghĩ đến chuyện thuê một căn nhà nhỏ, đưa An ra ngoài ở riêng. Nhưng mức lương nhân viên văn phòng không đủ để cô xoay sở chi phí thuê nhà, học phí cho con và chi tiêu hằng ngày. Cô kẹt giữa hai bờ: một bên là tổn thương từ mẹ, một bên là bất lực kinh tế.

Giữa những ngày tháng ấy, một người bạn cũ tên Hưng bất ngờ liên lạc lại. Hưng là bạn học cũ từ thời cấp ba, từng là người âm thầm thích cô nhưng không dám ngỏ lời. Anh giờ là kỹ sư điện, chưa từng kết hôn, sống và làm việc ở Đà Nẵng. Ban đầu chỉ là vài tin nhắn hỏi thăm, nhưng rồi dần dần, những cuộc trò chuyện dài hơn, ấm áp hơn.

Hưng không hỏi nhiều về quá khứ của cô. Anh chỉ kể về công việc, về những lần trồng cây rồi lỡ tay tưới nước nhiều quá, về những món ăn anh tự học nấu khi sống một mình. Sự bình dị và chân thành nơi anh khiến Thu thấy nhẹ lòng. Cô bắt đầu cười nhiều hơn, và thỉnh thoảng, những đêm mất ngủ được thay thế bằng hồi ức tuổi học trò trong tin nhắn.

Tết năm ấy, Hưng về quê và ngỏ ý muốn gặp mẹ cô. Thu bối rối, nhưng rồi đồng ý. Buổi gặp diễn ra trong không khí nặng nề. Mẹ cô lạnh nhạt, dò xét, thậm chí có lúc còn tỏ ý khinh thường Hưng vì anh không có nhà thành phố. Hưng chỉ cười hiền, không phản ứng, vẫn chào bà lễ phép.

Sau buổi gặp, mẹ cô càng gay gắt hơn. Bà gọi anh là "đồ ăn mày tình cảm", mỉa mai cô là "gái một đời chồng lại còn dại dột tin vào thứ tình cảm cũ rích ấy". Thu giận dữ lần đầu bật lại: "Mẹ có từng hỏi con hạnh phúc không chưa? Hay mẹ chỉ quan tâm người ta nhìn vào mẹ thế nào thôi?"

Không khí trong nhà căng như dây đàn. Bố cô can thiệp, nhưng giọng ông nhỏ quá, không át được tiếng bà. Thu ôm An, cảm giác như mình bị ép vào một góc tường, không còn đường lui.

Một tuần sau, mẹ cô đột ngột nhập viện vì tụt huyết áp. Thu lao vào viện, bỏ cả công việc. Cô vẫn là con gái của mẹ, dù giữa họ là bao vết rạn. Những ngày chăm mẹ ở bệnh viện, cô tận tay đút từng thìa cháo, lau từng giọt mồ hôi, và lần đầu tiên, cô nghe mẹ thở dài: "Mẹ già rồi, lỡ con lại chọn sai nữa thì sao?"

Thu cầm tay mẹ, giọng run run: "Con không hứa chọn đúng, nhưng con hứa không chọn sai cho người khác nữa. Lần này, con chọn vì chính mình."

Sau đó, mẹ cô không nhắc đến chuyện tái hôn nữa. Bà không nói đồng ý, cũng không tỏ ý phản đối. Chỉ là mỗi lần Hưng đến chơi, bà lặng lẽ rót thêm nước vào ly, và không còn cau mày nữa.

Thu và Hưng chính thức bên nhau vào mùa xuân năm sau. Họ không tổ chức đám cưới rình rang, chỉ làm bữa cơm nhỏ với gia đình. An ngồi giữa, vui cười rạng rỡ. Lần đầu tiên sau nhiều năm, Thu thấy lòng mình an.

Mẹ cô vẫn vậy, thỉnh thoảng cau mày, thỉnh thoảng chê bai. Nhưng giữa những lời nói khô khan ấy, Thu đã học được cách nghe bằng trái tim. Cô hiểu mẹ cũng là một người phụ nữ từng tổn thương, từng hy sinh, từng lo sợ những điều mà con gái mình không thể hiểu hết.

Bé An lớn lên khỏe mạnh, ngoan ngoãn và rất yêu Hưng. Gọi anh là "ba Hưng", con bé ríu rít mỗi khi anh về. Trong đôi mắt con, Thu thấy lại ánh sáng mà cô tưởng đã tắt trong đời mình.

Cuộc đời không ai chọn được điểm khởi đầu, nhưng ai cũng có thể chọn cách mình tiếp tục. Thu đã đi qua những ngày tăm tối nhất, không phải để trở thành người phụ nữ mạnh mẽ, mà để học cách sống tử tế với chính mình.

Và khi cô ngẩng đầu lên nhìn ánh sáng, điều kỳ diệu đã thật sự bắt đầu.