Min menu

Pages

Tôi trách em trai sống v/ô dụ/ng, đến khi nhìn thấy 150 nghìn và s/ự th/ật phía sau, tim tôi th/ắt l/ại...

 Từ nhỏ, Hân đã luôn thấy phiền vì có một đứa em trai kém ba tuổi như Hoàng. Cậu bé ấy như một cơn gió bất trị, luôn chạy nhảy khắp nhà, làm đổ vỡ mọi thứ, để rồi luôn là nguyên nhân khiến Hân bị mẹ mắng oan. Trong mắt Hân, Hoàng là đứa trẻ bướng bỉnh, vô tâm và lười biếng đến phát ngán.

Hân là kiểu người chỉn chu, học giỏi và luôn làm hài lòng bố mẹ. Hoàng thì ngược lại, hay quậy phá, lười học, mê truyện tranh và trò chơi điện tử. Hân thường xuyên la mắng em trai, dùng giọng điệu của một "bà cụ non" để dạy dỗ. Cô thậm chí từng nói thẳng vào mặt Hoàng rằng: "Sau này em sẽ chẳng ra gì nếu cứ sống như thế này."

Hoàng không đáp lại. Cậu chỉ lặng lẽ bỏ đi, đôi khi còn ném lại một câu trêu đùa cho có lệ. Nhưng trong ánh mắt của cậu, có điều gì đó vừa buồn, vừa cố chấp. Có lẽ cậu muốn phản kháng, nhưng lại chẳng đủ lời lẽ hay sự trưởng thành để làm điều đó.



Năm Hân lên lớp 10, cô thi đậu vào trường chuyên tỉnh và phải chuyển đến ký túc xá sống. Những ngày đầu rời xa nhà, Hân háo hức và tự tin, nhưng rồi mọi thứ không hề như cô tưởng. Bạn cùng phòng xa lạ, bữa ăn ở căn tin nhạt nhẽo, bài vở dày đặc và nỗi nhớ nhà dần gặm nhấm cô từng đêm.

Những buổi tối học bài muộn, tiếng gió lùa qua cửa sổ khiến cô chạnh lòng. Cô nhớ tiếng mẹ gọi ăn cơm, nhớ chiếc ghế gỗ cũ trong phòng khách, và thật lạ, nhớ cả tiếng la hét ầm ĩ của Hoàng khi chơi điện tử. Sự ồn ào ngày trước bỗng trở thành thứ khiến cô thấy cô đơn hơn bao giờ hết.

Mỗi lần gọi điện về nhà, mẹ cô vẫn đều đều hỏi han chuyện học, còn Hoàng chỉ thoáng qua trong những lời kể vội vã: "Nó vẫn nghịch lắm, nhưng ngoan hơn chút rồi."

Một lần, giữa kỳ học đầu tiên, Hân quyết định bắt xe về quê mà không báo trước. Cô muốn bất ngờ. Cô bước chân vào nhà trong chiều mưa xám, nền gạch lạnh buốt dưới chân. Mẹ đang nấu cơm, còn Hoàng thì đang ngồi cặm cụi bên góc nhà, hí hoáy cắt dán thứ gì đó bằng giấy vụn.

Hoàng ngẩng đầu nhìn, ngạc nhiên rồi sáng bừng mắt. Nhưng thay vì ôm chầm lấy chị như trong những bộ phim gia đình, cậu chỉ nhét vội thứ gì đó vào hộp bút, đứng lên lúng túng: "Chị... về hồi nào vậy?"

Bữa cơm hôm ấy ấm cúng lạ thường. Dù món ăn chỉ là cá kho và canh bí, nhưng Hân thấy ngon hơn bao giờ hết. Khi cả nhà ngủ say, Hoàng gõ cửa phòng chị, tay cầm một tờ giấy gấp gọn. Cậu không nhìn vào mắt chị, chỉ nói khẽ:

"Chị giữ cái này nhé. Em... không biết nên nói sao. Nhưng chị cứ giữ đi."

Hân mở ra. Bên trong là tờ giấy bọc 150.000 đồng – từng tờ lẻ, nhàu nhĩ. Cùng với đó là vài dòng nguệch ngoạc:

"Em nhặt ve chai, bán dép cũ, gom mãi mới được từng này. Chị nhớ ăn uống đầy đủ."

Trái tim Hân như bị ai bóp nghẹt. Cô chưa từng nghĩ cậu em hay phá phách của mình lại âm thầm làm điều ấy. Bao nhiêu câu mắng mỏ trước đây bỗng hóa thành kim châm găm ngược vào lòng cô. Cô cầm chặt tờ giấy, bật khóc trong bóng tối.

Từ ngày đó, cô nhìn Hoàng khác đi. Cậu vẫn nghịch, vẫn ham chơi, nhưng giờ cô thấy được đằng sau sự vô lo ấy là cả một thế giới nội tâm đầy cố gắng và nhạy cảm. Mỗi lần gọi điện về, cô không chỉ hỏi mẹ, mà luôn thêm: "Hoàng dạo này sao rồi?"

Khi cô gửi thư về, trong phong bì luôn có một mẩu giấy nhỏ ghi vài lời nhắn riêng cho Hoàng: "Chị mua được bánh đậu xanh, để phần em nhé!" hoặc "Lần sau chị về, em dẫn chị đi ăn chè bưởi nhé."

Hoàng bắt đầu học chăm hơn. Cậu không nói ra, nhưng thi thoảng khoe một cách lấp lửng: "Bài kiểm tra Toán em được 8 điểm. Môn Văn thì... hơi tệ. Nhưng em đang cố."

Năm Hân đậu đại học, gia đình tổ chức một bữa cơm nhỏ. Hoàng lén gói cho chị một món quà, chỉ là chiếc móc khóa gỗ khắc chữ H&P – hai chữ cái đầu tên của họ. Cô xúc động đến nghẹn ngào.

Khi Hân chuyển lên thành phố, Hoàng là người đẩy chiếc vali cho chị ra tận bến xe. Cậu không nói nhiều, chỉ dúi vào tay chị gói bánh mì nướng chị thích. Cậu còn gãi đầu nói lí nhí: "Mai mốt chị thành sinh viên rồi, phải nhớ về nhà chơi nha. Nhà mà thiếu chị... ồn ào hơn đấy."

Thời gian cứ thế trôi. Hân tốt nghiệp, đi làm, rồi lập gia đình. Hoàng cũng trưởng thành, vào đại học, và dần trở nên chững chạc. Dù bận rộn đến mấy, mỗi lần về quê, người đầu tiên Hân tìm luôn là em trai.

Một lần cô về, giữa cái Tết lạnh buốt, Hoàng đã chuẩn bị sẵn cho cô một đôi dép lông và gói trà hoa khô. Cậu cười toe: "Chị hay đau bụng mà không uống trà nóng là không được. Đôi dép này... em để dành tiền mua lâu rồi."

Những điều nhỏ bé ấy, Hân luôn giữ trong tim. Hơn cả sự báo đáp, đó là tình thương – sâu sắc và không lời. Giữa họ không cần những câu yêu thương ướt át, chỉ cần một ánh mắt, một hành động nhỏ cũng đủ nói lên tất cả.

Giờ đây, mỗi khi ai đó hỏi cô: "Chị em thân nhau lắm à?", Hân chỉ mỉm cười. Cô biết, mối liên kết giữa hai người không cần phô trương. Đó là thứ tình cảm bền bỉ, âm thầm như dòng nước ngầm, nhưng đủ mạnh để chảy xuyên qua cả những vách đá thời gian.

Dù sau này có đi đâu, làm gì, cô vẫn luôn mang theo bên mình hình bóng cậu em trai năm nào – với đôi mắt lấp lánh, giọng nói cộc cằn mà chân thành, và trái tim ấm áp hơn bất kỳ điều gì cô từng biết.