Min menu

Pages

Cà phê cho người không đến: Cô gái 20 năm chờ mẹ và cuộc đoàn tụ sau một cơn l/ãng q/uên dài đến ng/hẹt t/hở...

 Người ta đồn rằng cô điên. Suốt hai mươi năm nay, ngày nào cô cũng bày một ly cà phê sữa đá ở bàn số 4 trong quán nhỏ nơi góc phố. Dù trời nắng hay mưa, cô vẫn nhẹ nhàng lau sạch mặt bàn, đặt ly cà phê lên, chỉnh góc cái ghế như thể ai đó sắp đến ngồi. Rồi cô ngồi đối diện, lặng lẽ nhìn ra đường như đang chờ đợi.

Không ai biết lý do, cũng chẳng ai đủ kiên nhẫn để hỏi. Với người ngoài, cô gái tên Phương chỉ là một bóng dáng gầy gò, sống khép kín và mang một nỗi buồn kỳ lạ. Cô mở quán cà phê sau khi cha mất, một mình quán xuyến mọi thứ. Nhưng bàn số 4 – chỉ bàn số 4 – không bao giờ để khách ngồi.



Mỗi buổi sáng, cô đều nhớ lại buổi chiều hôm ấy, khi mẹ cô đứng dậy khỏi bàn số 4, quay lại mỉm cười dặn dò vài câu vu vơ rồi bước ra khỏi quán để đến ga tàu. Một chuyến đi công tác ngắn ngủi, bà nói, sẽ quay về ngay trong tuần. Nhưng bà không bao giờ quay lại. Tin tức cuối cùng là tai nạn tàu hỏa thảm khốc, danh sách hành khách tử nạn dài dằng dặc – nhưng tên mẹ cô thì không có.

Không thi thể, không thông tin, chỉ là sự im lặng đáng sợ từ cả hệ thống. Cô bấu víu vào chút hy vọng mơ hồ: rằng mẹ cô chưa chết, chỉ là đi lạc đâu đó. Cô từ chối tin vào cái chết không xác nhận, mặc cho người thân lắc đầu, hàng xóm thì thầm thương hại.

Rồi cô quyết định mở quán. Quán mang tên "Mùa Cũ" – gợi nhớ thời gian hạnh phúc có mẹ. Bàn số 4 là nơi bà từng ngồi mỗi sáng. Cô giữ nguyên mọi thứ, kể cả vết mực nhỏ do mẹ từng đánh rơi bút ngày viết hóa đơn.

Thói quen ấy khiến mọi người cho rằng cô sống trong quá khứ. Có người thương cảm, có người chế giễu, có người ác miệng gọi cô là kẻ điên. Cô nghe thấy cả, nhưng chẳng bao giờ thanh minh. Với cô, bàn số 4 là lời hứa chưa trọn.

Một chiều cuối thu, khi lá vàng bay lả tả ngoài hiên, cô đang lau lại mặt bàn như thường lệ thì một người phụ nữ gầy gò bước vào. Bà mặc một chiếc áo len cũ kỹ, quần nhăn nhúm, và bước đi chậm chạp như thể sợ mỗi bước có thể vỡ vụn.

Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm vào người phụ nữ. Trái tim cô như ngừng đập. Có điều gì đó quen thuộc trong dáng vẻ mệt mỏi kia, trong ánh mắt ấy – một đôi mắt mờ đục nhưng lấp lánh hy vọng.

Người phụ nữ nhìn quanh, dừng lại ở bàn số 4. Giọng run rẩy: "Có phải… con là Phương?"

Cô không kịp trả lời. Cổ họng nghẹn đắng. Nước mắt ứa ra như chưa từng được khóc. Trước mặt cô là mẹ – là người mà cô đã chờ đợi suốt hai thập kỷ.

Nhưng bà không giống như trong ký ức. Gương mặt hốc hác, mái tóc hoa râm, làn da nhăn nheo. Cô không biết nên ôm chầm lấy hay hỏi điều gì trước. Cô chỉ nói được một câu: "Mẹ… là mẹ thật sao?"

Người phụ nữ run rẩy đưa tay chạm vào má cô. "Mẹ không nhớ rõ… nhưng khi đi ngang qua quán này, có điều gì đó kéo mẹ quay lại. Cái bàn… cái ly cà phê sữa đá… khiến mẹ thấy ấm áp. Rồi cái tên… Phương… hiện lên trong đầu."

Bà kể, sau vụ tai nạn tàu, bà bị chấn thương nặng và mất trí nhớ. Bị đưa vào một trại dưỡng lão miền Trung không rõ thân thế. Suốt mười năm đầu, bà không nói được gì. Đầu óc là khoảng trắng. Rồi một ngày, hình ảnh một đứa trẻ cười rạng rỡ hiện lên trong giấc mơ, kèm theo cái tên "Phương".

Từ đó, bà bắt đầu đi tìm. Không phương hướng, không ký ức, chỉ đi theo linh cảm. Bà sống nhờ lòng tốt của người qua đường, đôi lúc làm thuê đổi bữa ăn. Mỗi lần nhìn thấy quán cà phê, bà đều vào thử – nhưng không thấy điều gì quen thuộc. Cho đến hôm nay.

Phương khóc nấc. Cô không quan tâm bà nhớ bao nhiêu, chỉ cần bà trở về. Cô kéo ghế, đỡ mẹ ngồi xuống bàn số 4, bàn tay run run đặt ly cà phê trước mặt bà.

"Vẫn là cà phê sữa đá, mẹ nhé. Giống như ngày xưa."

Bà nhìn ly cà phê một lúc lâu, rồi cười nhẹ. "Mẹ không nhớ rõ hương vị, nhưng tim mẹ thấy ấm. Có lẽ… đã từng rất thích."

Những ngày sau đó, Phương đưa mẹ đi khám. Bác sĩ xác nhận chấn thương cũ khiến một phần trí nhớ bị tổn thương nặng, nhưng không phải không thể phục hồi. Với liệu pháp và tình cảm gia đình, ký ức có thể dần quay lại.

Cô xin tạm đóng quán, đưa mẹ về quê. Căn nhà nhỏ phủ bụi, nhưng mỗi vật dụng đều kể câu chuyện xưa cũ. Cô mở từng hộp ảnh, kể lại từng mẩu ký ức, dẫn mẹ đi lại những con đường cũ.

Một hôm, khi đi qua cánh đồng lúa, mẹ cô dừng lại. Bà nhìn cánh diều trẻ con thả, mắt ngân ngấn nước: "Ngày xưa… mẹ từng dạy con thả diều ở đây, đúng không?"

Phương mừng rỡ. "Đúng rồi mẹ! Con còn nhớ mẹ từng bảo: 'Diều bay cao, như ước mơ của con vậy.'"

Từ đó, ký ức của bà dần hiện về – không liền mạch, nhưng mỗi ngày đều có chút ánh sáng. Mỗi buổi chiều, hai mẹ con lại cùng ngồi bên hiên nhà, kể nhau nghe chuyện xưa – chuyện của 20 năm bị đánh cắp.

Một năm sau, quán "Mùa Cũ" mở lại. Lần này, có hai người phụ nữ cùng phục vụ khách. Mẹ cô không còn nhớ hết mọi thứ, nhưng luôn nhớ cách pha cà phê sữa đá.

Bàn số 4 vẫn là nơi đặc biệt – nhưng không còn trống nữa. Đó là nơi cô và mẹ cùng ngồi, cùng nhìn khách ra vào, cùng cười với nhau như chưa từng có một khoảng cách hai mươi năm.

Người ta không còn gọi cô là kẻ điên nữa. Họ gọi cô là người con có lòng. Câu chuyện của hai mẹ con trở thành điều cảm hứng cho bao người đi qua quán – rằng tình thân có thể bị lạc lối, nhưng nếu còn yêu thương, vẫn sẽ tìm được đường trở về.

Phương hiểu, có những điều không cần lý giải bằng lý trí – như tình mẫu tử, như ly cà phê sữa đá chờ đợi hai mươi năm. Tất cả đều là phép màu, nếu ta đủ kiên nhẫn và niềm tin để chờ đợi.