Min menu

Pages

Tôi định cho con trai 3 t/ỷ mua nhà, nhưng vừa nghe được t/oan tí/nh của con dâu, tôi â/m t/hầm đổi ý và hà/nh đ/ộng khiến mọi người…

 



Làm cha mẹ, ai cũng mong con cái nên người, có cuộc sống đủ đầy, hạnh phúc. Nhưng đến một lúc nào đó, ta sẽ nhận ra rằng, tình yêu thương nếu không đúng cách, chỉ khiến con trẻ mãi mãi không lớn nổi.

Tôi và chồng chỉ có một cậu con trai, Thành. Từ nhỏ, Thành vốn ngoan ngoãn, biết nghe lời. Tôi vẫn thường tự hào về điều đó, nghĩ rằng sau này con sẽ là chỗ dựa của vợ chồng già. Nhưng niềm tin ấy dần dần rạn nứt từ ngày nó dẫn bạn gái về nhà.

Ngày ấy, Thành vừa tốt nghiệp đại học. Bạn gái nó – một cô gái trầm lặng, tên Linh – không để lại trong tôi chút ấn tượng tốt đẹp nào. Cô ta nói năng nhỏ nhẹ, ánh mắt tránh né, lễ phép thì có nhưng hoàn toàn thiếu sự khéo léo. Lần đầu đến nhà, ăn cơm xong chỉ ngồi một chỗ bấm điện thoại, không ngó ngàng gì đến bát đũa. Tôi đã chau mày.

Tôi thẳng thắn góp ý với Thành. Tôi nói, đàn ông nên lập nghiệp trước rồi mới nghĩ đến chuyện gia đình. Hơn nữa, hoàn cảnh nhà Linh không khá giả, còn em gái đang đi học, lấy nhau về liệu có đảm bảo được hạnh phúc? Thành chỉ im lặng, không phản bác nhưng cũng chẳng nghe theo.

Chúng tôi từng tìm được cho Thành một cơ hội làm việc tốt ở thành phố – nhờ bạn cũ của tôi giúp đỡ. Lương cao, môi trường tốt. Nhưng Linh khóc lóc, năn nỉ Thành đừng đi, sợ xa mặt cách lòng. Thành vì thế từ chối công việc ấy, khiến tôi vừa giận vừa thất vọng. Cơ hội như thế đâu dễ có lại lần hai?

Không lâu sau, Linh có thai. Thành dẫn Linh về xin cưới, bảo đã lỡ rồi. Tôi gần như chết lặng. Cưới xin vội vã, chẳng kèn chẳng trống, chỉ vài mâm cỗ sơ sài. Tôi thấy cuộc đời con trai mình như một ván bài thua từ đầu.

Từ sau đám cưới, vợ chồng trẻ ở cùng chúng tôi. Cháu gái – bé Búp – chào đời trong sự rối ren. Tôi thương cháu, thương con, nên tình nguyện chăm sóc. Sáng dậy sớm nấu cháo, giặt giũ quần áo, tối ru cháu ngủ. Vậy mà, vợ chồng Thành sau giờ làm chỉ biết ôm điện thoại, chẳng màng đến con. Nhiều lần tôi góp ý, Linh lặng thinh, có hôm còn vùng vằng bỏ về nhà mẹ đẻ.

Lần đó, tôi sốt ruột. Thành lại đi theo dỗ dành, ở lại mấy hôm mới chịu đưa vợ về. Nhưng rồi những chuyện tương tự cứ lặp đi lặp lại. Linh càng ngày càng khó chịu, chỉ cần tôi góp ý một câu là mặt sầm xuống, hoặc đóng cửa phòng im lặng. Nhà cửa lúc nào cũng như có đám mây nặng trĩu.

Búp lên ba, tôi gần như là người mẹ thứ hai của nó. Từ bữa ăn đến giấc ngủ, tôi không nề hà. Linh thì chẳng biết bận rộn với gì, chỉ biết quần áo thời trang, mỹ phẩm. Con bé có một câu cửa miệng: "Con không hợp với trẻ con, trông lâu bị stress." Tôi nghe mà như bị xát muối.

Mâu thuẫn đẩy lên đến đỉnh điểm vào một buổi tối. Sau cuộc cãi nhau, Linh bỏ về nhà mẹ đẻ. Sáng hôm sau, bà thông gia gọi đến, mắng Thành không ra gì. Bà ấy lớn tiếng đe dọa: "Không mua được nhà thì bảo vợ chồng li dị đi cho rảnh. Bao năm nay, tụi nó vẫn sống nhờ nhà anh chị, không thấy nhục à?"

Tôi sững sờ. Thành cũng hoang mang, cuống quýt. Nó đến gặp tôi, năn nỉ: "Mẹ ơi, hay là mình giúp con mua cái nhà? Con vay ngân hàng thêm, trả góp dần... Linh dọa ly hôn thật rồi. Con không muốn mất vợ mất con."

Ba tỷ đồng – toàn bộ số tiền vợ chồng tôi dành dụm cả đời. Tôi ngồi bên bàn ăn nhìn chồng. Mắt ông đỏ hoe. Chúng tôi không nói gì, nhưng rồi cùng gật đầu.

Linh nghe tin thì phấn khởi ra mặt. Cô ta dẫn Thành đi xem nhà, chọn căn hộ cao cấp giữa trung tâm thành phố, gần chỗ làm, gần trường học. Rồi gọi điện giục tôi chuyển tiền đặt cọc nhanh, sợ người khác mua mất. Tôi nghe mà lòng nặng trĩu.

Sáng hôm sau, tôi và chồng đi rút tiền. Ra đến ngân hàng mới phát hiện quên sổ tiết kiệm, đành quay về. Vừa mở cửa nhà, tôi khựng lại. Từ trong phòng ngủ, giọng Linh vang lên rõ mồn một qua điện thoại loa ngoài.

"Đợi nhà nhận xong, bố mẹ đến ở với bọn con nhé. Con không muốn sống với bố mẹ chồng nữa đâu, mệt mỏi lắm rồi."

Tôi đứng như hóa đá. Mẹ cô ta đáp lại bằng giọng khinh khỉnh: "Họ bỏ hết tiền ra, chắc sau này đòi phụng dưỡng chứ gì? Coi chừng!"

Linh cười: "Không bao giờ. Họ có nuôi con đâu. Con định đợi Búp lớn, rồi đưa về cho bố mẹ nuôi. Để sau này nó chỉ biết yêu thương ông bà ngoại thôi."

Tim tôi thắt lại. Cổ họng nghẹn đắng. Tôi chưa bao giờ nghĩ, người mẹ ấy lại có thể thốt ra những lời độc địa như thế.

Chồng tôi đứng bên cạnh, mặt tái mét. Tôi siết tay ông, nói đủ nghe: "Không mua nữa. Cũng không sang tên nhà cũ. Đủ rồi."

Thành vừa đi chợ về. Thấy sắc mặt tôi, nó hỏi dồn: "Mẹ, sao thế ạ?"

Tôi đáp lạnh lùng: "Tiền bố mẹ không nhiều. Mua nhà là việc của các con, tự lo lấy. Bố mẹ giữ lại tiền để dưỡng già."

Linh nghe tiếng, hấp tấp chạy ra: "Mẹ, sao mẹ về sớm thế?" Giọng cô ta cố tỏ ra quan tâm, nhưng mắt thì láo liên.

Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ta, nói rõ từng chữ: "Nếu con thấy mẹ chăm cháu không tốt, muốn đưa cháu về cho mẹ ruột nuôi thì cứ làm ngay. Còn nếu sống chung thấy khổ, thì ra ngoài đi. Mẹ ủng hộ."

Linh á khẩu. Thành nhìn tôi, mắt đỏ hoe: "Mẹ... con không biết..."

Tôi quay đi, vào phòng, đóng cửa. Lần đầu tiên trong đời, tôi không khóc.

Sau hôm đó, Thành không nói thêm lời nào. Một tuần sau, nó dắt vợ ra ngoài thuê trọ. Linh chẳng chào một câu. Tôi cũng không giữ.

Vài tháng sau, Linh đòi ly hôn. Thành chấp nhận. Anh đưa Búp về nhà. Con bé ôm tôi khóc nức nở: "Bà ơi, con nhớ bà..."

Tôi ôm cháu, mắt cay xè. Thành dạo này khác lắm. Nó xin lại công việc cũ ở thành phố, làm việc chăm chỉ, dành dụm từng đồng. Tối về chơi với con, đưa đón đi học. Mỗi lần nhìn nó, tôi thấy ánh mắt có trách nhiệm mà trước kia không hề có.

Chúng tôi bán đi căn nhà cũ, mua một căn nhỏ hơn gần trường Búp học. Tôi và ông nhà rảnh rỗi chăm vườn, trồng rau. Mỗi sáng, cháu gái tung tăng đi học, chiều về ríu rít kể chuyện trên lớp. Cuộc sống lại bình yên như thuở nào.

Tôi không oán trách Linh. Chỉ thấy lòng nhẹ nhõm vì cuối cùng, con trai tôi đã thực sự trưởng thành. Và tôi học được một điều – đôi khi, buông tay mới là cách yêu thương đúng nghĩa nhất.