Trong căn nhà gỗ cũ kỹ nằm sâu trong con hẻm nhỏ ngoại ô, Lan sống cùng chồng – Tuấn, và bố chồng – ông Tâm. Mái ngói đã rêu phong, tường vôi bong tróc từng mảng, nơi này từng là tổ ấm mơ ước, nhưng theo năm tháng, nó cũng như cuộc sống của cô – lặng lẽ và đầy ẩn ức.
Tuấn là kỹ sư cầu đường, công việc buộc anh phải đi công tác triền miên. Những chuyến đi kéo dài từ ba ngày đến cả tuần, thậm chí có khi hai tuần liên tiếp. Lan dần quen với sự vắng mặt ấy, nhưng điều cô không bao giờ quen được là bầu không khí nặng nề mỗi lần Tuấn rời đi. Căn nhà trở nên im ắng đến rợn người, và những bước chân của ông Tâm trên sàn gỗ như vang vọng trong tâm trí cô.
Ông Tâm ít nói, dáng người gầy gò, ánh mắt sâu thẳm. Mỗi khi Lan ở nhà một mình, ông thường gọi cô vào phòng riêng, giọng trầm và chậm rãi như một lời mời khó từ chối: "Lan, vào đây với bố. Có chuyện cần nói." Mỗi lần nghe câu đó, sống lưng Lan lại lạnh buốt.
Căn phòng ông Tâm luôn mang mùi gỗ cũ, ánh sáng le lói từ chiếc đèn bàn vàng vọt càng khiến không khí thêm u ám. Mỗi khi bước qua ngưỡng cửa, Lan cảm giác như đi vào một thế giới khác – thế giới mà cô không hiểu, không kiểm soát được. Ông Tâm luôn khép cửa ngay sau lưng cô, ánh mắt liếc qua khe cửa như để chắc chắn không ai nghe thấy.
Ông hỏi cô những câu chuyện lặt vặt – về bữa cơm, về việc trong nhà – nhưng giọng thì thầm, ánh mắt như cất giấu hàng vạn điều chưa nói. Có lần, ông đưa cô xem một tấm ảnh cũ trong điện thoại, rồi lại cất đi như thể phạm phải điều cấm kỵ. Lan rời khỏi phòng với trái tim đập dồn dập và nỗi lo lắng mơ hồ cứ lớn dần. Cô không dám kể với Tuấn, chỉ dặn lòng rằng có thể là cô nhạy cảm quá mức.
Rồi một đêm mưa tầm tã, tiếng sấm rền vang từng hồi. Tuấn đã đi công tác bốn ngày, căn nhà chỉ còn lại Lan và ông Tâm. Lan đang lau dọn bếp thì giọng ông Tâm vang lên, gấp gáp hơn thường lệ: "Lan! Vào đây, nhanh lên!"
Tim Lan thót lại. Cô đặt chiếc khăn xuống, bước lên cầu thang, mỗi bước đi như đạp lên sự sợ hãi. Bóng đèn vàng trên trần nhấp nháy. Khi cô đẩy cánh cửa gỗ nặng trịch, ông Tâm đã ngồi sẵn bên bàn, trước mặt là một chiếc hộp gỗ cũ kỹ. Khóa đã mở. Ông chỉ vào nó, giọng trầm hơn bao giờ hết: "Con nhìn cái này. Bố cần con giúp, nhưng không được nói với ai."
Lan chưa kịp hỏi thì tiếng động lớn vang lên dưới nhà. Cửa chính bật tung. Tiếng bước chân dồn dập vang lên cầu thang. Ông Tâm hốt hoảng, vội đẩy chiếc hộp xuống gầm bàn. Cửa phòng bật mở – Tuấn đứng đó, áo mưa chưa kịp cởi, mái tóc nhỏ nước, đôi mắt đỏ ngầu.
Anh nhìn Lan, rồi nhìn bố, ánh mắt dừng lại nơi cánh cửa đang khép. "Hai người đang làm gì?" – giọng anh khàn đặc. Lan sững người. Tuấn tiến lại, chỉ vào bố: "Bố, con muốn nghe sự thật. Mỗi lần con đi vắng, bố gọi vợ con vào đây làm gì? Đừng bảo là chuyện nhà cửa nữa."
Không khí đặc quánh. Ông Tâm lặng im một lúc lâu, rồi chậm rãi đứng dậy. Đôi mắt ông giờ đây không còn giấu giếm gì nữa – chỉ còn lại nỗi mệt mỏi và những ký ức cũ kỹ. Ông kéo chiếc hộp gỗ ra, đặt lên bàn, mở nắp.
Bên trong là một cuốn album ảnh cũ, những bức ảnh đen trắng đã phai màu. Một người phụ nữ trẻ, dáng người thon thả, nụ cười dịu dàng, xuất hiện trong từng bức hình. Bên cạnh là những lá thư viết tay, giấy đã ngả vàng. Ông Tâm nói, giọng run run: "Đây là mẹ Tuấn. Những năm cuối đời bà ấy luôn lo lắng con sẽ quên mất hình bóng mẹ. Bố muốn làm một cuốn sách về mẹ – về chuyện tình của hai người, để tặng con nhân sinh nhật. Nhưng bố không biết viết, không giỏi sắp xếp. Bố nhờ Lan giúp."
Lan nghẹn ngào: "Em chỉ muốn giúp bố hoàn thành tâm nguyện. Bố bảo phải giữ bí mật vì anh dễ xúc động khi nhắc đến mẹ. Em không ngờ anh lại hiểu lầm đến thế."
Tuấn khuỵu gối xuống, ôm lấy cuốn album như ôm ký ức tuổi thơ. Mưa vẫn rơi bên ngoài cửa sổ, tiếng gió gào như vỡ òa trong lòng anh. "Con xin lỗi. Con… đã nghi ngờ người thân nhất. Con đã sai."
Đêm hôm ấy, dưới ánh đèn bàn vàng vọt, ba người ngồi lại với nhau. Ông Tâm kể về ngày mẹ Tuấn gặp ông lần đầu – tại một buổi họp mặt sinh viên. Ông kể về những lá thư tình viết vội khi còn ở đơn vị, những tháng ngày nghèo khó nhưng đầy yêu thương. Lan lật từng trang album, từng dòng chú thích mà cô đã ghi bằng nét chữ mềm mại. Tuấn lặng im, thỉnh thoảng đưa tay lau nước mắt.
Mỗi bức ảnh là một đoạn ký ức. Có tấm mẹ Tuấn đứng trước cánh đồng hoa cải, có tấm ôm Tuấn khi còn bé. Những lá thư mang hơi thở thời gian, chữ viết nghiêng nghiêng, nét mực nhòe chỗ vì nước mắt. "Bố nhớ mẹ con đến mức không dám nhìn lâu vào ảnh. Nhưng cũng không nỡ cất đi."
Căn phòng, từng là nơi chất chứa nghi ngờ, giờ đây mở toang đón ánh sáng. Không còn những lời thì thầm, không còn ánh mắt giấu giếm. Chỉ còn lại sự thấu hiểu, tình thân và niềm tin đã được hàn gắn sau bao ngày xa cách.
Tuấn đặt bàn tay lên vai bố, giọng nhẹ như gió: "Con cám ơn bố. Cám ơn vì đã không để con quên mẹ. Và cám ơn Lan, vì đã là người hiểu bố hơn cả con."
Lan mỉm cười, ánh mắt đẫm nước. Trong lòng cô, nỗi sợ hãi ngày nào đã tan biến, thay vào đó là sự ấm áp lan tỏa. Chiếc hộp gỗ – vật chứng của một ký ức tưởng chừng bị lãng quên – nay trở thành món quà vô giá.
Khi đêm qua đi, căn nhà cũ kỹ nơi ngoại ô không còn u ám nữa. Ánh bình minh chiếu qua khung cửa, rọi vào ba con người đang ngồi bên nhau, cùng nhau viết tiếp những trang mới – không còn bí mật, chỉ còn yêu thương.