Trời ngoại ô âm u, một cơn gió lạnh len lỏi qua những khe cửa cũ kỹ trong căn nhà nhỏ. Lan đứng bên cửa sổ, ánh mắt dõi theo con đường đất dẫn ra quốc lộ. Tuấn lại vừa lên xe đi công tác. Anh đi suốt tuần, có khi cả chục ngày mới về, để lại Lan và ông Tâm trong căn nhà trống vắng. Những lúc như vậy, không khí trong nhà như nén lại, đặc quánh bởi sự im lặng khó hiểu giữa hai con người không chung huyết thống, nhưng phải sống chung dưới một mái nhà.
Lan từng nghĩ, làm dâu là sẽ vất vả với mẹ chồng. Nhưng đời xui khiến, mẹ Tuấn mất sớm, từ trước cả khi Lan xuất hiện. Người đàn ông mà Lan gọi là bố chồng, ông Tâm, vốn lặng lẽ, nghiêm khắc và rất ít biểu cảm. Những lúc Tuấn không có nhà, ông thường gọi Lan vào phòng riêng, giọng thì thầm như sợ ai nghe thấy: "Lan, vào đây với bố. Có chuyện cần nói."
Lan không hiểu, nhưng vì lễ nghĩa, cô luôn vâng lời. Dù mỗi lần bước qua cánh cửa gỗ cũ kỹ ấy, cô lại cảm thấy lạnh gáy, như thể sắp bước vào nơi không thuộc về mình. Ông Tâm luôn nhanh chóng đóng cửa sau lưng cô, rồi ngồi xuống bên bàn, ánh mắt sâu hun hút, giọng nói nhỏ nhưng sắc lạnh. Ông hỏi han về những việc vụn vặt trong nhà, rồi mở điện thoại nhờ Lan đọc hay chỉnh sửa một đoạn văn bản nào đó. Nhưng những lời thì thầm ấy, ánh mắt len lén ấy khiến Lan luôn có cảm giác bất an.
Đã có lúc, cô nghi ngờ. Tại sao lại cứ phải vào phòng? Tại sao những việc ấy không thể nói ở ngoài? Có gì mà bí mật đến mức phải đóng cửa? Cô tự trách bản thân nghĩ quá nhiều, nhưng linh cảm người phụ nữ luôn mách bảo cô rằng, có điều gì đó không đúng.
Rồi đêm ấy đến. Một đêm mưa tầm tã như trút cả nỗi bất an trong lòng Lan. Tuấn đã đi bốn ngày. Lan đang lau bếp thì tiếng gọi của ông Tâm vang lên, không còn nhẹ nhàng như mọi lần mà đầy vội vã, gần như là hoảng loạn: "Lan! Vào đây, nhanh lên!"
Tim Lan đập thình thịch. Cô bỏ dở chiếc khăn, vội vàng đi lên lầu. Hành lang tối, tiếng mưa đập vào mái tôn như rít lên từng hồi. Cô bước đến cửa phòng ông Tâm, tay run run mở cửa. Bên trong, ông đang ngồi bên chiếc bàn gỗ cũ, trước mặt là một chiếc hộp gỗ màu nâu, khóa đã mở. Ông nhìn cô, ra hiệu đóng cửa lại, thì thầm: "Con nhìn cái này. Bố cần con giúp, nhưng không được nói với ai."
Lan chưa kịp phản ứng thì tiếng động lớn vang lên từ tầng dưới. Cửa chính bật tung. Những bước chân gấp gáp vang lên cầu thang. Cả hai giật mình. Ông Tâm vội nhét chiếc hộp xuống gầm bàn, nhưng cánh cửa phòng đã bị đẩy mạnh. Tuấn đứng đó, áo ướt sũng nước mưa, ánh mắt như thiêu đốt. Anh nhìn Lan, rồi nhìn ông Tâm, rồi dừng lại ở cánh cửa khép kín phía sau lưng vợ.
"Hai người đang làm gì?" – giọng Tuấn run lên, như một sợi dây căng chực đứt.
Lan lắp bắp: "Tuấn, anh… về khi nào? Không phải anh đang…"
"Bố!" – Tuấn gằn giọng, ánh mắt như muốn xuyên qua ông Tâm – "Con muốn nghe sự thật. Mỗi lần con đi vắng, bố gọi vợ con vào đây làm gì? Đừng nói là chuyện nhà nữa!"
Không khí đặc quánh. Ông Tâm đứng dậy, bàn tay run run. Ánh mắt ông, lần đầu tiên, không còn là sự kiểm soát, mà là nỗi đau đớn. Ông thở dài, cúi xuống kéo chiếc hộp gỗ ra, mở nắp.
Bên trong là một cuốn album ảnh cũ, bìa da bong tróc. Những bức ảnh đen trắng hiện lên – một người phụ nữ trẻ, nụ cười hiền hòa, đôi mắt giống Tuấn đến lạ. Cạnh album là những lá thư, giấy đã ngả vàng. Ông Tâm nghẹn ngào: "Đây là mẹ con. Bố… bố định làm một cuốn sách kể lại chuyện tình của bố mẹ, như một món quà cho con nhân dịp sinh nhật. Nhưng bố không biết viết, bố nhờ Lan giúp sắp xếp, chỉnh sửa…"
Lan rơi nước mắt, gật đầu: "Bố muốn giữ bí mật, vì anh hay xúc động khi nhắc đến mẹ. Em chỉ giúp bố hoàn thành tâm nguyện thôi."
Tuấn đứng im. Mọi thứ trong đầu anh như sụp đổ, rồi vỡ vụn ra từng mảnh nhỏ. Anh từng tin chắc có điều gì khuất tất giữa vợ và cha mình, từng thức trắng đêm với những giả thuyết tồi tệ nhất. Vậy mà sự thật lại đơn giản đến đau lòng. Anh bước tới, quỳ xuống, ôm lấy cuốn album, đôi tay siết chặt run rẩy: "Con xin lỗi… con đã nghĩ sai về hai người."
Ông Tâm lặng im. Nước mắt ông không rơi, nhưng giọng ông khản đặc: "Không phải lỗi của con. Là bố đã giấu quá kỹ. Bố… sợ con đau khi nhìn lại những điều cũ. Nhưng bố quên mất… đau cũng là một phần của yêu thương."
Đêm ấy, lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, căn phòng ấy không còn khép kín nữa. Ba người ngồi bên nhau, ánh đèn vàng nhạt rọi xuống từng trang album. Mỗi bức ảnh, mỗi dòng chữ là một mảnh ghép của quá khứ, của yêu thương, của những điều chưa từng được nói thành lời. Tuấn bật cười khi thấy bức ảnh mẹ ôm mình lúc nhỏ. Lan nghẹn ngào khi đọc những lá thư ông Tâm viết cho vợ, đầy chất thơ và nỗi nhớ.
Câu chuyện tưởng như bi kịch lại hóa dịu dàng như một bản nhạc chiều. Những khúc mắc tan biến theo ánh sáng ấm áp tỏa ra từ trái tim biết yêu thương và tha thứ. Và căn nhà cũ kỹ nơi ngoại ô, từ đó về sau, không còn lạnh lẽo nữa.
Một buổi sáng, Tuấn trao lại cho ông Tâm cuốn sách đã hoàn chỉnh – Lan đã dày công thiết kế và in bìa da mới. Trên trang đầu tiên, là dòng chữ mà Lan viết bằng tay, mềm mại như một lời cầu nguyện: "Gửi những ai còn giữ tình yêu trong ký ức. Những điều đẹp đẽ, dù muộn, vẫn luôn xứng đáng được kể lại."
Ông Tâm vuốt nhẹ trang giấy, mắt ông ánh lên niềm vui không giấu được. Ông ngẩng đầu nhìn Tuấn, rồi nhìn Lan – cô con dâu đã giúp ông hoàn thành món quà cuối cùng dành cho con trai. Và lần đầu tiên, ông mỉm cười, thật sự mỉm cười – một nụ cười của người đã trút bỏ được gánh nặng trong lòng.
Ngoài sân, những tia nắng đầu tiên của mùa hè bắt đầu chiếu xuống mái ngói cũ. Mưa đã tạnh. Một chương mới đang bắt đầu – chương của niềm tin, thấu hiểu, và yêu thương được chữa lành.