Min menu

Pages

Bố chồng thường l/én gọi con dâu v/ào p/hòng khi con trai đ/i v/ắng, nhưng một ngày anh bất ngờ trở về và nhìn thấy sự thật g/ây s/ốc…

 



Dưới mái nhà tranh cũ kỹ nằm khuất sâu trong một con hẻm nhỏ ở ngoại ô, Lan sống cùng chồng – Tuấn, một kỹ sư công nghệ thường xuyên phải đi công tác xa dài ngày, và ông Tâm – bố chồng già yếu, ít nói. Những ngày Tuấn đi vắng, căn nhà trở nên tĩnh lặng, yên ắng đến nỗi tiếng đồng hồ tích tắc cũng như đổ dồn vào tai Lan từng hồi dài. Không khí nặng nề như một lớp sương mù, bao phủ lấy tâm trạng cô, khiến tim cô bỗng nhiên nặng trĩu khó tả.

Mỗi lần như thế, ông Tâm, người vốn dĩ trầm lặng, lại có những thói quen kỳ quái làm Lan không khỏi rùng mình. Ông gọi cô vào phòng, giọng nói trầm ấm nhưng ẩn chứa điều gì đó bí ẩn, luôn nhấn mạnh: “Lan, vào đây với bố. Có chuyện cần nói.” Lan, với bản tính ngoan ngoãn, chưa một lần từ chối lời ông, nhưng mỗi bước chân tiến vào căn phòng cũ kỹ ấy đều khiến cô cảm nhận được một áp lực vô hình, một sự bí mật được giấu kín mà cô không thể lý giải.

Mỗi lần cửa gỗ cũ kẽo kẹt khép lại sau lưng, Lan thấy mắt ông Tâm sáng lên lạ thường, dường như đang che giấu một điều quan trọng. Những câu chuyện giữa hai người ngắn ngủi, không rõ ràng. Ông hỏi cô về chuyện trong nhà, về một số thứ linh tinh, rồi thi thoảng nhờ cô xem hộ mấy tấm hình cũ hay một tin nhắn trên điện thoại. Nhưng cách ông thì thầm, lén lút nhìn quanh như sợ bị ai nghe thấy khiến Lan không thể nguôi lòng. Cô thầm hỏi trong lòng: “Bố đang giấu điều gì? Tại sao cứ phải bí mật đến thế?”

Một đêm mưa dầm kéo dài, trời tối đen như mực, từng giọt nước rơi nặng hạt trên mái tôn tạo thành những âm thanh rền rĩ. Tuấn đã đi công tác được bốn ngày, để lại Lan một mình trong căn nhà ẩm thấp. Lan đang tất bật lau dọn căn bếp nhỏ, khi bỗng nghe tiếng gọi vội vàng của ông Tâm vang lên từ trên lầu: “Lan! Vào đây, nhanh lên!” Giọng ông có chút gấp gáp, trái hẳn với thói quen bình thường.

Trái tim Lan đập thình thịch, cô đặt khăn lau xuống, thầm tự nhủ có điều gì đó không ổn. Cô bước lên lầu, cảm giác như có một bóng đen theo sát từng bước chân mình, khiến lòng cô lạnh sống lưng. Khi đẩy cửa phòng ông Tâm, cô thấy ông ngồi bên bàn, trước mặt là chiếc hộp gỗ cũ kỹ đã được mở khóa. Ánh mắt ông lộ vẻ nghiêm trọng, ra hiệu cho Lan đóng cửa lại, giọng thì thầm: “Con nhìn cái này. Bố cần con giúp, nhưng không được nói với ai.”

Lan chưa kịp thốt lời hỏi thì tiếng động lớn vang lên từ dưới nhà, như cơn sấm rền kéo đến bất chợt. Cửa chính bật tung, tiếng bước chân vội vã dồn dập vọng lên cầu thang khiến cả hai người giật mình. Ông Tâm vội vàng giấu chiếc hộp dưới gầm bàn nhưng đã quá muộn. Cửa phòng bật mở, Tuấn đứng đó, áo ướt sũng, tóc rối bời và mắt đỏ ngầu vì mệt mỏi lẫn căng thẳng. Anh nhìn Lan rồi nhìn sang bố, ánh mắt chứa đầy thắc mắc và giận dữ.

“Hai người đang làm gì?” giọng Tuấn run run, pha lẫn sự bối rối không giấu được. Lan bật lên: “Anh về khi nào? Em không nghĩ anh sẽ về sớm…” Nhưng Tuấn không để cô nói hết lời, bước tới, chỉ thẳng vào bố: “Bố, con muốn biết sự thật. Mỗi lần con đi vắng, bố gọi vợ con vào đây làm gì? Đừng nói là chuyện nhà cửa nữa!”

Không khí trong phòng như bị đóng băng. Ông Tâm đứng dậy, ánh mắt không còn sắc bén mà nhuốm đầy nỗi buồn và sự mệt mỏi của một đời người. Ông thở dài, lôi ra chiếc hộp gỗ, mở nắp từ tốn như thể sợ làm vỡ tan thứ gì đó quý giá. Bên trong là một cuốn album ảnh cũ kỹ, những bức ảnh đen trắng in hằn dấu thời gian của một người phụ nữ trẻ và bên cạnh là những lá thư đã ố vàng, nét chữ nguệch ngoạc của thời xưa.

Giọng ông nghẹn ngào, run run: “Đây là mẹ của Tuấn. Bố đã giữ nó cả đời, định làm một món quà đặc biệt cho con, một cuốn sách kể lại chuyện tình của bố và mẹ trước khi mẹ mất. Nhưng bố không giỏi viết lách, không biết sắp xếp thành câu chuyện. Bố nhờ Lan giúp chỉnh sửa, chọn ảnh, bởi bố muốn tặng con nhân dịp sinh nhật. Bố không muốn con biết vì sợ con sẽ buồn khi nhớ mẹ.”

Tuấn đứng sững lại, đôi mắt tràn ngập cảm xúc lẫn lộn. Anh nhìn sang Lan, thấy cô gật đầu, giọt nước mắt lặng lẽ rơi dài trên má. “Bố bảo phải giữ bí mật vì anh dễ xúc động khi nhắc về mẹ. Em chỉ muốn giúp bố hoàn thành tâm nguyện,” Lan thỏ thẻ, giọng nghẹn ngào. Tuấn quỳ xuống, ôm cuốn album chặt trong tay, giọng run run: “Con xin lỗi. Con đã nghĩ sai, đã hiểu lầm cả hai người.”

Đêm đó, dưới ánh đèn vàng mờ ảo, cả gia đình quây quần bên nhau, từng trang album lần lượt được lật mở. Từng câu chuyện, từng kỷ niệm về người mẹ, mà Tuấn chỉ còn nhớ vẹn vẹn qua tuổi thơ xa xôi, dần hiện ra rõ nét trong tâm trí qua nét chữ tinh tế của Lan và tình yêu thầm lặng của ông Tâm. Cánh cửa phòng không còn bị khóa kín mít, mà mở toang, đón nhận ánh sáng lan tỏa, xua tan mọi nghi ngờ và bóng tối từng tồn tại trong lòng họ.

Những ngày sau đó, Tuấn trở về nhiều hơn, dành thời gian để cùng Lan và ông Tâm hoàn thiện cuốn album, thậm chí tổ chức một buổi nhỏ mừng sinh nhật Lan và tưởng nhớ mẹ. Tình cảm gia đình thêm gắn kết, sự hiểu lầm cũng theo đó mà tan biến, để lại trong lòng mỗi người một niềm ấm áp, nhẹ nhàng và hy vọng cho tương lai.

Lan, giờ đây, không còn cảm thấy cô đơn hay nặng trĩu trong căn nhà cũ kỹ ấy. Mỗi bước chân qua phòng ông Tâm là một niềm an ủi, một sự kết nối sâu sắc giữa các thế hệ, giữa quá khứ và hiện tại, giữa yêu thương và tha thứ. Và trên hết, là một câu chuyện tình yêu đẹp đẽ không bị lãng quên theo năm tháng.