Min menu

Pages

Tôi định cho con trai 3 t/ỷ mua nhà, nhưng v/ô t/ình nghe được kế hoạch của con dâu khiến tôi thay đổi q/uyết đị/nh trong t/ích t/ắc...

 



Tôi và chồng chỉ có một cậu con trai duy nhất, Thành. Từ nhỏ, chúng tôi đã dành hết tình yêu thương và sự quan tâm cho con. Khi Thành học đại học, cậu quen một cô bạn gái tên Linh. Sau khi tốt nghiệp, hai đứa quyết định kết hôn. Lúc đó, tôi cảm thấy lo lắng vì con trai còn chưa ổn định sự nghiệp, còn Linh thì xuất thân từ gia đình không khá giả, lại còn có em gái đang đi học. Tôi khuyên con nên tập trung vào công việc trước, nhưng Linh không đồng ý, sợ rằng Thành sẽ thay lòng đổi dạ nếu đi xa. Cuối cùng, Thành từ chối cơ hội việc làm tốt và ở lại bên Linh.

Sau khi kết hôn, vợ chồng Thành về sống chung với chúng tôi. Khi cháu gái Búp chào đời, gia đình thêm phần vui vẻ, nhưng cũng nhiều vất vả hơn. Tôi và chồng đảm nhận việc chăm sóc cháu, trong khi Thành và Linh đi làm về chỉ biết cắm mặt vào điện thoại. Nhiều lần tôi góp ý, Linh lại giận dỗi bỏ về nhà ngoại. Thành phải chạy theo năn nỉ mãi mới đưa được vợ về. Tôi cảm thấy mệt mỏi và tủi thân, nhưng vẫn cố gắng vì con cháu.

Một ngày nọ, sau một trận cãi vã, Linh lại bỏ về nhà ngoại. Mẹ cô ấy gọi điện cho Thành, mắng mỏ và yêu cầu phải mua nhà riêng nếu không sẽ ly hôn. Thành hoảng hốt, ép chúng tôi phải mua nhà cho vợ chồng cậu. Chúng tôi gom góp hết số tiền tích cóp cả đời, được 3 tỷ đồng, để mua nhà cho con. Phần còn lại, vợ chồng Thành sẽ vay trả góp.

Sáng hôm đó, chúng tôi dậy sớm, chưa kịp ăn sáng đã đến ngân hàng rút tiền. Nhưng khi đến nơi mới phát hiện quên sổ tiết kiệm, đành quay về nhà. Vừa bước vào cửa, tôi nghe thấy Linh đang nói chuyện điện thoại với mẹ cô ấy trong phòng ngủ, mở loa ngoài nên không biết chúng tôi về. Linh nói: “Đợi nhà nhận xong, bố mẹ phải đến ở với bọn con nhé, con không muốn sống chung với bố mẹ chồng nữa, mệt mỏi lắm rồi”.

Mẹ cô ấy đáp: “Bố mẹ chồng con bỏ hết tiền dành dụm ra mua nhà, sau này chắc chắn sẽ bắt hai đứa phụng dưỡng cho mà xem”. Linh cười đắc ý: “Con không bao giờ chăm. Họ có nuôi con đâu mà đòi hỏi? Đó là việc của con trai họ. Con còn định đợi Búp lớn một chút sẽ đưa về cho bố mẹ nuôi, để sau này nó chỉ thân và hiếu thảo với bố mẹ thôi”.

Nghe xong, tôi tức đến nghẹt thở. Điều khiến tôi đau lòng nhất là cháu gái do tôi nuôi dưỡng từ nhỏ, vậy mà Linh định đưa cháu về cho mẹ cô ấy nuôi, để cháu không thân với tôi nữa. Ngay lúc đó, tôi quyết định không mua nhà nữa, căn nhà cũ đang ở cũng không bao giờ sang tên cho vợ chồng Thành.

Đúng lúc đó, Thành đi chợ về, thấy sắc mặt tôi không ổn, liền hỏi có chuyện gì. Tôi lạnh lùng nói: “Mẹ không ngốc, tiền cũng không nhiều. Mua nhà là việc của các con, tự mua rồi ra mà ở riêng. Số tiền đó bố mẹ sẽ giữ lại để dưỡng già”.

Linh nghe tiếng tôi bên ngoài, liền vội vàng cúp điện thoại chạy ra, hỏi lo lắng: “Mẹ, sao mẹ về sớm thế?” Tôi nhìn thẳng vào cô ấy nói: “Nếu con cảm thấy mẹ trông cháu không tốt, muốn mẹ ruột con nuôi thì hãy đưa cháu về sớm. Hai đứa cảm thấy sống chung với người già là chịu thiệt, thì hãy dọn ra ngoài ở đi, mẹ ủng hộ”. Nói xong, tôi bước vào phòng.

Từ đó, tôi không quan tâm chúng có oán hận hay không. Nhưng đúng là hy sinh quá chẳng có ý nghĩa gì. Đã đến lúc để chúng tự lớn lên, tự chịu trách nhiệm với cuộc đời mình. Vợ chồng tôi sẽ sống những tháng tuổi già thảnh thơi bên nhau, chẳng phải nặng nợ.

Một thời gian sau, Thành và Linh quyết định ra ở riêng. Ban đầu, cuộc sống của họ gặp nhiều khó khăn, nhưng dần dần, họ học được cách tự lập và trách nhiệm với gia đình nhỏ của mình. Linh bắt đầu hiểu ra những sai lầm của mình và chủ động xin lỗi tôi. Tôi cảm nhận được sự chân thành trong lời xin lỗi đó và quyết định tha thứ.

Cháu gái Búp vẫn thường xuyên về thăm ông bà nội. Mỗi lần gặp cháu, tôi cảm thấy hạnh phúc và ấm lòng. Tôi nhận ra rằng, tình yêu thương và sự hy sinh của cha mẹ không bao giờ là vô nghĩa, chỉ cần chúng ta biết cách đặt giới hạn và dạy con cái sống có trách nhiệm.

Giờ đây, tôi và chồng sống một cuộc sống an nhàn, thảnh thơi. Chúng tôi dành thời gian cho nhau, cho những sở thích cá nhân và tận hưởng tuổi già một cách trọn vẹn. Nhìn lại, tôi không hối hận về những quyết định của mình, bởi chúng đã giúp con trai tôi trưởng thành và gia đình tôi trở nên gắn bó hơn.

Câu chuyện của tôi có lẽ sẽ khiến nhiều người giật mình, nhìn lại cách yêu thương bản thân lúc về già. Hy sinh cho con cái là điều tốt, nhưng cần có giới hạn để con cái học được sự tự lập và trách nhiệm. Chỉ khi đó, tình yêu thương mới thực sự có ý nghĩa và bền vững.