Min menu

Pages

Ông lão đưa cháu vào nhà hàng vì q/uá đ/ói, bị tố ă/n tr/ộm. Nhưng sự thật sau đó khiến ai nấy s/ững s/ờ, không nói nên lời…



Sài Gòn những ngày đầu hè oi ả, nắng như thiêu đốt từng viên gạch đỏ trong con hẻm nhỏ ở quận 8. Ông Ba, lão ve chai đã bước sang tuổi bảy mươi, với bộ quần áo bạc màu và đôi tay chai sạn, đẩy chiếc xe ba gác cũ kỹ. Bên cạnh ông, bé Tí, đứa cháu nội sáu tuổi gầy còm, ngước mắt nhìn ông với sự tin tưởng tuyệt đối. Nỗi cô đơn chất chứa trong ông từ khi vợ qua đời và con trai – người duy nhất – rời bỏ thế gian vì bệnh tật, giờ đây chỉ còn lại bé Tí làm điểm tựa cho cuộc sống nghiệt ngã. Mỗi ngày với họ là một hành trình đấu tranh âm thầm, sống dựa vào mớ ve chai và lòng trắc ẩn nhỏ nhoi của những người hàng xóm.

Trời oi bức đến mức khiến cả hai mồ hôi nhễ nhại, bé Tí khẽ nhíu mày, vòng tay ôm bụng run run: “Ông ơi, con đói…” Lòng ông Ba quặn thắt khi nhìn thấy đôi mắt xanh thẳm trũng sâu của cháu, vẫn chưa khỏi ho và yếu ớt sau những đêm dài. Trong túi chỉ còn mấy chục ngàn, là số tiền ông dự định mua thuốc ho cho bé. Nhưng trong phút chốc, ông quyết định phá lệ, đưa Tí vào một quán ăn nhỏ bên chợ – nơi vốn dĩ là thế giới xa lạ và đầy ánh mắt dò xét với ông.

Khi hai ông cháu bước vào, ánh mắt người trong quán dán chặt vào ông Ba – người đàn ông già nua, áo rách tả tơi, dáng vẻ mệt mỏi. Bé Tí, mái tóc bù xù, mắt lấp lánh trước mùi thơm của cơm nóng, không giấu được sự háo hức. Một cô phục vụ với ánh mắt sắc lạnh hỏi vọng ra: “Ông cần gì?” Giọng ông Ba nghẹn ngào, run rẩy: “Cho tôi… một phần cơm trắng với ít thịt, cho cháu tôi ăn.” Câu trả lời chỉ là cái gật đầu lạnh lùng, không chút cảm thông.

Tí ăn ngon lành từng miếng, còn ông Ba chỉ ngồi lặng nhìn, trái tim ông ấm lại với tiếng thở đều của cháu. Nhưng niềm an ủi nhỏ nhoi ấy nhanh chóng bị phá vỡ khi một tiếng hét vang lên từ quầy thu ngân: “Ông già kia! Đứng lại!” Quản lý nhà hàng, người đàn ông trung niên với ánh mắt nghi ngờ, chỉ tay về phía ông Ba: “Ông lấy trộm ví tiền của khách, tôi đã thấy rõ!” Lòng ông Ba như bị bóp nghẹt, lời biện minh nghẹn ngào: “Tôi… tôi không lấy gì cả…” Trong khi đó, bé Tí co rúm người, ôm chặt lấy ông, đôi mắt lo âu và sợ hãi.

Một chiếc ví da được “tìm thấy” dưới gầm bàn, người khách đứng lên xác nhận đó là của mình, bên trong còn vài triệu đồng. Cả quán rộ lên những lời xì xào, ánh mắt nghi ngờ và phán xét đổ dồn vào ông Ba. Người nọ thậm chí nói thầm: “Ông ta rách rưới thế kia, chắc đói quá nên trộm.” Trái tim ông Ba như muốn vỡ vụn, nước mắt lăn dài: “Tôi nhặt ve chai cả đời chưa từng lấy của ai cái gì. Tôi chỉ muốn cháu tôi được no bụng thôi…”

Quản lý vẫn không buông tha, gọi bảo vệ đến đưa ông Ba ra công an. Tiếng khóc nức nở của bé Tí vang lên: “Ông con không trộm! Ông tốt lắm!” Không khí ngột ngạt và đầy áp lực, một số khách quay phim, người thì thương cảm nhưng ngại lên tiếng. Đúng lúc ấy, một người phụ nữ từ góc quán đứng dậy, bước tới. Ánh mắt chị Minh – một luật sư – ánh lên sự kiên định và lòng nhân hậu.

Chị Minh nhẹ nhàng nhưng sắc sảo: “Khoan đã, tôi nghĩ có điều gì đó không ổn ở đây.” Chị đề nghị xem lại camera an ninh nhưng quản lý ấp úng: “Camera hỏng rồi.” Minh không bỏ qua, quay sang vị khách mất ví: “Anh chắc chắn ví rơi đúng chỗ ông cụ ngồi chưa?” Khách lúng túng, thừa nhận mình không chắc chắn, chỉ nghe theo lời quản lý. Minh đề nghị kiểm tra túi ông Ba và bé Tí, nếu không có gì thì phải xin lỗi họ. Áp lực đè nặng, quản lý miễn cưỡng đồng ý.

Bảo vệ kiểm tra kỹ lưỡng, không tìm thấy gì ngoài vài đồng lẻ nhỏ trong túi ông Ba. Minh nhìn thẳng vào quản lý: “Camera hỏng không phải là lý do để vu oan người khác. Nếu không chứng minh được, tôi sẽ báo cảnh sát.” Bất ngờ, một cậu phục vụ trẻ tuổi lên tiếng run rẩy: “Tôi… tôi thấy anh quản lý đặt ví xuống dưới bàn, chắc là cố ý…” Cả quán im bặt. Sự thật dần hé lộ, người quản lý chỉ vì định kiến với vẻ nghèo khổ của ông Ba muốn đuổi họ đi để giữ “hình ảnh” nhà hàng, đã cố tình vu oan ông Ba.

Sự phẫn nộ bùng lên, mọi người đòi xin lỗi ông Ba và bé Tí. Quản lý cúi đầu, lắp bắp vài câu xin lỗi, nhưng ông Ba chỉ nhẹ nhàng lắc đầu: “Tôi không giận, chỉ buồn vì cháu tôi sợ hãi.” Minh lấy từ túi ra một khoản tiền, đặt trước mặt ông Ba: “Đây không phải bố thí, mà là sự tôn trọng dành cho ông và cháu.” Ông Ba rưng rưng nước mắt, nhận lấy, hứa dùng tiền để mua thuốc và sách cho Tí.

Chuyện chưa dừng lại ở đó. Một thực khách – chủ chuỗi nhà hàng – chứng kiến toàn bộ sự việc, quyết định sa thải quản lý. Ông còn tặng hai ông cháu suất ăn miễn phí mỗi tuần và hỗ trợ họ sửa sang lại căn nhà cũ kỹ. Tin tức nhanh chóng lan rộng, cộng đồng thương cảm quyên góp giúp ông Ba mua xe ba gác mới và bé Tí được một trường tiểu học gần nhà nhận vào học miễn phí. Ông Ba được mời làm bảo vệ trường, có thu nhập ổn định hơn.

Ngày hôm sau, ông Ba dẫn bé Tí đến quán ăn không phải để ăn nữa mà để cảm ơn Minh và mọi người đã giúp đỡ. Ông diện áo mới, Tí mặc váy hồng tinh khôi, ánh mắt cả hai rạng rỡ hạnh phúc. Minh ôm Tí, nở nụ cười dịu dàng: “Cháu là niềm tự hào của ông, phải cố gắng học giỏi nhé.” Ông Ba nhìn cháu, ánh mắt tràn đầy yêu thương: “Tôi nghèo, nhưng tôi có cháu, có lòng tốt của mọi người, thế là đủ rồi.”

Câu chuyện về ông Ba và bé Tí lan tỏa như một làn gió mát lành giữa Sài Gòn náo nhiệt. Trong con hẻm quận 8, người ta không chỉ thấy ông đẩy xe ba gác mà còn nghe tiếng ông ngân nga những câu hát, giọng trầm ấm và đầy hy vọng. Bé Tí, tay cầm cuốn sách mới, chạy theo ông, tiếng cười trong trẻo vang vọng khắp phố phường. Lòng tự trọng và sự tử tế, như ông Ba đã chứng minh, là ánh sáng không bao giờ tắt giữa đời thường đầy thử thách.