Min menu

Pages

Tin tưởng chồng v:ay t:iền mở x:ưởng, nào ngờ anh ta dùng để b:ao n:uôi b:ồ n:hí. Không một lời o:án tr:ách, suốt 2 năm vợ â:m th:ầm giăng b:ẫy khiến chồng trắng tay, ô:m h:ận...

 Ngày anh Hưng quyết định mở xưởng cơ khí, cả họ nội ngoại đều tấm tắc khen: “Thằng này số hưởng.” Anh có vợ giỏi giang, lại biết giữ chữ tín, đồng vốn có từ tiền cưới, sổ tiết kiệm và cả vàng của vợ gom góp bao năm. Người ta nói, đàn ông mà lấy được vợ như chị Nhã là bước chân trái ra cửa đã gặp may mắn.

Chị Nhã không đẹp theo kiểu lộng lẫy, mà là nét dịu dàng, chắc chắn của người phụ nữ biết lo toan. Chị làm kế toán hơn mười năm, sống tiết kiệm từng đồng, ghi chép chi li từng khoản. Cái gì không chắc, chị không tiêu. Tiền cho anh Hưng mở xưởng, chị không tiếc, vì tin chồng.



Ban đầu, mọi thứ đẹp như mơ. Xưởng đi vào vận hành suôn sẻ, khách hàng tăng đều, Hưng có vẻ bận rộn hơn. Những chuyến công tác xa đột ngột nhiều lên. Những cuộc gọi tối muộn, rồi cả những tin nhắn chỉ gọn lỏn: “Anh họp, về muộn.” Chị bắt đầu quen với việc ăn tối một mình.

Không có tiếng cãi vã, không có giận hờn. Chỉ là… khoảng cách như dài thêm, mỗi ngày. Chị Nhã đôi khi ngồi nhìn vào màn hình điện thoại, định gọi cho anh, rồi lại đặt xuống. Cái cảm giác mình đang dần trở thành một thứ gì đó mờ nhạt trong cuộc đời người đàn ông mình yêu, đau hơn cả sự phản bội.

Chị bắt đầu nghi ngờ, nhưng không có bằng chứng. Một ngày, hóa đơn cà thẻ từ spa cao cấp gửi về, in rõ chi tiết: gói massage đôi, thời gian 22 giờ đêm, thẻ phụ đứng tên chị. Ngón tay chị run lên. Không phải vì số tiền, mà vì… sự thật dần lộ rõ.

Chị không nổi điên, không gào khóc. Không như những người vợ trong phim truyền hình. Không xông vào xưởng đánh ghen. Chị chỉ lặng lẽ nở một nụ cười nhạt, rồi bắt đầu lên kế hoạch.

Ngay tuần sau, chị xin vào làm kế toán thời vụ ở một công ty nhỏ cách xưởng chồng chưa đầy 2 km. Mỗi ngày tan làm, chị không về nhà ngay, mà ghé qua mảnh đất trống bên hông xưởng. Chị đứng đó, giữa hoàng hôn ráng đỏ, nhìn vào xưởng từ xa – nơi từng là giấc mơ chung của hai vợ chồng.

Một tuần sau, chị lắp camera siêu nhỏ vào đèn đường đối diện xưởng. Camera ấy chỉ bé bằng nửa ngón tay, nhưng lưu trữ được cả một trời sự thật. Mỗi đêm, chị cắm USB vào máy tính, xem lại. Không khóc. Chỉ gõ phím lặng lẽ, đánh dấu thời gian, khuôn mặt, tên người.

Hai năm.

Hai năm, chị âm thầm làm công việc của một thám tử. Anh Hưng vẫn ung dung đưa người lạ về xưởng – khi là cô sinh viên mới ra trường, khi là “trợ lý riêng”, khi là nhân viên chưa ký hợp đồng. Có hôm còn bế cô gái ấy ngồi lên bàn làm việc – chính cái bàn chị từng mua.

Chị lưu lại tất cả: nụ hôn, lời hứa, ánh mắt giả dối. Chị nhìn thấy mình của quá khứ trong ánh mắt của những cô gái trẻ kia – mê muội, hy vọng. Nhưng khác ở chỗ, chị đã tỉnh.

Tháng thứ 24 kể từ khi bắt đầu theo dõi, chị Nhã quyết định kết thúc. Chị gửi lời mời cho đầy đủ họ hàng hai bên, lấy lý do giỗ bố. Ai cũng nhận lời – bởi từ lâu, gia đình vẫn kính trọng vợ chồng anh Hưng.

Anh Hưng hôm đó mặc áo sơ mi trắng, tóc vuốt gọn, tự tin rót rượu mời từng người. Anh kể về chi nhánh mới sắp khai trương, về ước mơ lớn hơn, vươn xa hơn. Chị Nhã đứng bên, lặng lẽ cười, như thể đang nghe một vở kịch hay.

Đến khi mọi người sắp ngồi vào bàn ăn, chị bước lên, cầm điều khiển tivi. Giọng chị nhẹ như gió thoảng:

“Con xin phép cả nhà, có món quà nhỏ tưởng nhớ bố. Mong mọi người xem cùng.”

Tivi bật sáng. Một đoạn clip hiện lên, ngày 16/4/2023, lúc 9 giờ tối, tại xưởng. Một người đàn ông – chính là anh Hưng – đang ôm hôn một cô gái trẻ, đặt cô ta ngồi lên bàn làm việc. Không rung, không mờ. Rõ đến từng ánh nhìn.

Không ai nói gì. Không gian yên lặng đến đáng sợ. Mẹ chồng làm rơi chén trà. Em gái chồng ú ớ, cúi mặt quay đi. Một người bác bên nội khẽ ho khan, rồi đứng dậy bỏ về.

Chị Nhã chậm rãi rót trà, mắt không rời tivi:

“Đây chỉ là một trong hơn 30 đoạn clip. Nếu mọi người muốn xem tiếp, con có thể mở. À, xưởng này 100% vốn của con. Có giấy công chứng rõ ràng. Nên từ hôm nay, Hưng không còn liên quan gì đến nó nữa.”

Anh Hưng lảo đảo như bị tạt nước lạnh vào mặt. Giọng anh vỡ ra, đầy hoảng loạn:

“Em điên à?! Em định giết anh à?!”

Chị Nhã nhìn thẳng vào mắt anh, ánh nhìn kiên định lạ thường:

“Tôi không cần giết ai cả. Anh tự chôn mình từng chút một, suốt hai năm qua. Tôi chỉ… giữ hộ cái xẻng thôi.”

Anh Hưng quỳ xuống, gào khóc, xin tha thứ. Nhưng không ai lên tiếng. Không ai bước tới. Mọi người hoặc lặng lẽ bỏ đi, hoặc cúi đầu lảng tránh. Tiếng nhạc cúng văng vẳng từ bàn thờ như trêu chọc tất cả.

Tuần sau, chị Nhã ra tòa. Đơn phương ly hôn. Phiên tòa chỉ kéo dài chưa tới 30 phút. Không ai phản đối. Không ai níu kéo. Anh Hưng – người đàn ông từng nghĩ mình có tất cả – ngồi gục đầu bên góc ghế, đôi mắt trũng sâu vô định.

Xưởng vẫn hoạt động tốt. Thậm chí còn phát triển hơn. Vì đội ngũ cốt cán – toàn người chị Nhã tuyển. Họ hiểu rõ ai mới là người đứng sau thành công ban đầu. Họ chọn ở lại.

Chị không hận thù. Không công khai lên mạng. Không làm ầm ĩ. Chị chỉ đơn giản là đặt lại mọi thứ về đúng vị trí của nó. Không cần con dao nào. Không cần tiếng chửi rủa. Chỉ cần sự im lặng và một tài khoản lưu trữ đúng thời điểm.

Một năm sau, chị mở một quán cà phê nhỏ, cách xưởng cũ không xa. Quán mang tên “Chậm Mà Chắc”. Quán bài đầu tiên chị treo trên tường là: “Thứ đắt giá nhất trên đời không phải là sự trả thù, mà là sự rũ bỏ đúng lúc.”

Hôm khai trương, rất đông khách cũ đến chúc mừng. Không ai nhắc đến quá khứ. Ai cũng mỉm cười, nói: “Chị Nhã xứng đáng với những gì tốt đẹp nhất.”

Và chị – người phụ nữ từng chịu đựng đến tận cùng – đã không chọn trả đũa bằng lửa giận, mà bằng ánh sáng của sự thật.