Min menu

Pages

D:ốc hết ti:ền cho chồng mở xưởng, nào ngờ anh ta dùng để n:uôi b:ồ nh:í sau lưng. Vợ không làm ầ:m l:ên, chỉ l:ặng l:ẽ lên kế hoạch suốt 2 năm — và cái k:ết khi:ến g:ã chồng phải q:uỳ g:ối c:ay đ:ắng...

 Anh Hưng mở xưởng cơ khí vào một mùa xuân nồng ấm. Ai cũng bảo anh may mắn, có vợ giỏi tính toán, có số vốn tích góp và quan trọng nhất là có người nhà tin tưởng, hậu thuẫn. Chị Nhã, vợ anh, người phụ nữ trầm lặng, cẩn trọng, đã gom góp từng đồng tiền lương, bán đi những món vàng cưới thiêng liêng, cả sổ tiết kiệm để đầu tư cho ước mơ của chồng. Ánh mắt chị ánh lên niềm tin mãnh liệt, một phần vì tình yêu, một phần vì hy vọng vào tương lai.

Ban đầu, công việc làm ăn trôi chảy, như dòng nước suối đầu nguồn mát lành. Anh Hưng liên tục được đối tác gọi đi công tác xa, những cuộc gọi về nhà thưa dần, thay vào đó là những lời hứa hẹn, những tin nhắn vội vã. Chị Nhã nhắm mắt tin tưởng, mỗi lần nghe giọng anh qua điện thoại lại nén lòng, tự nhủ mình sẽ chờ đợi.



Rồi những lần “họp gấp”, “ngủ lại xưởng” không còn hiếm nữa. Số ngày ấy nhiều đến mức chị bắt đầu cảm nhận được khoảng cách vô hình giữa hai người. Không phải từ những câu nói, mà từ những dấu hiệu nhỏ, rất nhỏ mà chị không thể bỏ qua. Một buổi chiều, hóa đơn thanh toán spa cao cấp bất ngờ gửi về tận nhà, thẻ phụ đứng tên chị, hóa đơn ấy không phải dành cho chị.

Chị không đánh ghen, cũng không khóc. Trái tim chị như bị kim châm nhẹ nhàng nhưng sâu sắc. Không la lối, không cằn nhằn, chỉ có sự lặng thầm và quyết đoán ngấm dần từng ngày. Chị biết mình cần làm điều gì đó, không phải để trừng phạt, mà để tìm lại chính mình và bảo vệ những gì còn lại.

Chị xin vào làm kế toán thời vụ cho một công ty nhỏ gần khu công nghiệp nơi anh mở xưởng. Mỗi ngày, tan làm, chị vẫn ghé qua khu đất trống bên hông xưởng, nhìn vào từ xa với ánh mắt pha trộn giữa tiếc nuối và quyết tâm. Đêm xuống, trong bóng tối, chị gắn một chiếc camera nhỏ xíu, tinh vi vào bóng đèn đường đối diện, như một người lính thầm lặng đứng canh giữ.

Chiếc camera hoạt động lặng lẽ, thu lại tất cả trong suốt hai năm trời. Hai năm của những ngày dài đằng đẵng, của những đêm khuya chị nằm thao thức tự hỏi bản thân: mình có sai không, mình có đáng bị phản bội không? Nhưng trên hết, chị muốn sự thật được phơi bày, để mọi thứ không còn mờ mịt.

Trong hai năm ấy, anh Hưng dắt gái về xưởng như thể đó là nhà nghỉ. Người thì cô sinh viên thực tập trong sáng, người thì trợ lý riêng với bộ mặt chuyên nghiệp, người khác lại chỉ là nhân viên mới chưa ký hợp đồng. Những hình ảnh ấy, từng nụ hôn, từng lời hứa suông, đều được chiếc camera ghi lại tỉ mỉ, không sót một khoảnh khắc nào.

Anh chưa từng hay biết. Không một chút nghi ngờ nào len lỏi qua tâm trí anh về chiếc camera nhỏ xíu đó. Tên tuổi, gương mặt, thời gian và địa điểm đều được lưu lại rõ ràng như một bằng chứng không thể chối cãi. Trái tim anh vẫn thản nhiên vui vẻ, không biết rằng mình đang từng bước tự chôn vùi sự tin tưởng.

Một ngày, chị Nhã quyết định mời họ hàng hai bên về nhà. Không gian ấm cúng bỗng trở nên căng thẳng, đầy những ánh nhìn tò mò và những câu hỏi chưa được trả lời. Anh Hưng vẫn cười, rót rượu mời mọi người, tự hào khoe về việc mở thêm chi nhánh xưởng cơ khí, như thể mọi thứ vẫn hoàn hảo.

Khi mọi người sắp dùng bữa, chị nhẹ nhàng đứng lên, giọng nói dịu dàng nhưng đầy nghiêm túc: “Con xin phép cả nhà, có một món quà kỷ niệm giỗ bố, mong mọi người cùng xem một chút…” Chị bấm điều khiển, màn hình tivi bật sáng, chiếu lên đoạn clip được ghi lại từ chiếc camera.

Mọi ánh mắt dồn về màn hình. Hình ảnh một người đàn ông bế một cô gái trẻ lên bàn làm việc hiện rõ từng chi tiết. Góc quay không rung, không mờ, từng biểu cảm trên khuôn mặt không thể che giấu. Căn phòng như chết lặng, tiếng động duy nhất là tiếng thở dài không nói nên lời.

Mẹ chồng chị lặng người đến mức đánh rơi chén trà, ánh mắt bà đầy đau xót và ngỡ ngàng. Em gái chồng chị vội quay mặt đi, cố giấu sự thất vọng. Còn chị, vẫn đứng đó, bình tĩnh rót trà, ánh mắt đầy quyết đoán: “Đây chỉ là một trong hơn ba mươi đoạn clip. Nếu mọi người muốn xem tiếp, con có thể mở.” Chị nói tiếp, giọng nhẹ nhàng nhưng không thể chối cãi: “Xưởng đó là của con, giấy tờ công chứng rõ ràng. Từ hôm nay, Hưng không còn liên quan.”

Anh Hưng bật dậy, gào lên: “Em điên à? Em định giết anh sao?” Ánh mắt anh tràn ngập hoang mang, tức giận và tuyệt vọng. Chị Nhã nhìn thẳng vào anh, từng lời như lưỡi dao bén: “Tôi không cần giết ai cả. Anh tự chôn mình từng chút một trong suốt hai năm qua. Tôi chỉ giữ hộ cái xẻng thôi.”

Anh gục xuống, nước mắt tuôn trào, sự hối lỗi muộn màng không thể làm lành vết thương đã sâu hoắm trong lòng chị và cả gia đình. Những người thân im lặng, nhiều người bỏ về, chỉ còn lại tiếng nhạc cúng văng vẳng như một lời kết cho một chương buồn.

Tuần sau, chị Nhã ra tòa ly hôn, khép lại một chương đầy nước mắt. Nhưng cuộc sống không chỉ có những nốt trầm. Xưởng cơ khí vẫn hoạt động trơn tru, vì chị đã chọn đội ngũ cốt cán là những người trung thành, tận tụy và đầy nhiệt huyết. Sự thành công không đến từ sự trả thù, mà từ sự quyết đoán và lòng kiên trì của chị.

Chị Nhã đã chứng minh, không phải ai cũng cần dùng bạo lực hay lời lẽ cay nghiệt để trả đũa. Có những người lựa chọn cách trả thù thầm lặng, bằng sự thật và bằng chính thời gian. Và hơn hết, chị đã tìm lại được sự bình yên cho chính mình, bước ra khỏi bóng tối của sự phản bội, tiến về phía ánh sáng của niềm tin và hy vọng.