Min menu

Pages

Chồng v:ay t:iền vợ mở xưởng rồi p:hản b:ội, vung tiền b:ao n:uôi b:ồ nhí. Không ai ngờ, suốt 2 năm vợ â:m t:hầm lập k:ế hoạch khiến anh ta tr:ắng tay, nhận quả đ:ắng c:ay....

 Ngày anh Hưng mở xưởng cơ khí, cả xóm xôn xao. Người thì khen anh giỏi giang, người thì trầm trồ vì anh may mắn: có vợ hiền, giỏi nghề kế toán, lại dốc hết vàng cưới và sổ tiết kiệm để góp vốn dựng xưởng. Hơn một tỷ đồng, không phải con số nhỏ, là cả gia tài gom góp suốt mười năm hôn nhân. Chị Nhã không tiếc, chỉ lặng lẽ ký tên chuyển tiền, ánh mắt đầy hy vọng nhìn chồng lao vào giấc mơ cơ nghiệp.

Những ngày đầu thật đẹp. Anh Hưng cặm cụi làm việc, xưởng lớn dần lên như chiếc cây được tưới tắm bằng niềm tin. Chị Nhã thường mang cơm tới xưởng, có khi là canh cá nấu mẻ, có khi là món xào anh thích. Nhưng càng về sau, những lần anh gọi về thưa dần, rồi thưa đến mức im lặng.

Anh bảo đi công tác, họp hành gấp, ngủ lại xưởng cho tiện. Ban đầu chị tin, tin như mọi người vợ tin chồng, không phải vì ngây thơ, mà vì tình yêu vốn sinh ra để tha thứ. Nhưng sự yên tâm trong chị tan vỡ vào một buổi chiều mùa thu, khi chị nhận hóa đơn từ ngân hàng gửi về: thẻ phụ chị đứng tên được dùng để thanh toán một dịch vụ massage cao cấp. Ghi chú rõ: dịch vụ dành cho cặp đôi.



Không khóc, không đánh ghen, không gọi điện hỏi tội. Chị chỉ lặng lẽ nộp đơn xin làm kế toán thời vụ ở một công ty nhỏ gần khu công nghiệp. Mỗi chiều tan làm, chị ghé ngang con đường nhỏ sát xưởng anh Hưng, dừng lại đôi ba phút, như vô tình ngắm hoàng hôn. Rồi một ngày, chị gắn chiếc camera nhỏ bằng nửa ngón tay lên cột đèn đường đối diện xưởng.

Camera hoạt động lặng lẽ, bền bỉ suốt hai năm. Nó ghi lại từng khuôn mặt lạ lẫm đi qua, từng cái ôm, từng nụ hôn vội vàng trên bàn làm việc. Cô sinh viên thực tập mặc áo sơ mi trắng, cô "trợ lý riêng" với giọng nói miền Nam ngọt như mía lùi, hay cô nhân viên mới lén lút nhìn quanh trước khi bước vào. Tất cả đều được lưu lại, rõ nét như từng vết cứa trong lòng chị.

Chị xem lại mỗi đêm, không phải để hành hạ bản thân, mà để xếp lại từng mảnh vỡ cho gọn. Mỗi gương mặt ấy, chị ghi chú cẩn thận: tên, thời gian, đoạn clip. Không một tiếng thở dài, không một lời oán trách. Chị chỉ trầm mặc, như người thu dọn hậu quả một vụ tai nạn không báo trước.

Rồi một ngày đầu tháng Chín, chị Nhã mời họ hàng hai bên về nhà dùng bữa. Có mặt đầy đủ cha mẹ hai bên, anh em, bạn bè thân thiết. Anh Hưng vẫn cười nói, rót rượu từng người, khoe xưởng sắp mở thêm chi nhánh, giọng đầy tự hào.

Đến khi mọi người sắp sửa ăn, chị Nhã đứng dậy, nhẹ nhàng nói:

"Con xin phép cả nhà, có món quà kỷ niệm ngày giỗ bố, mong mọi người cùng xem."

Chị bấm điều khiển. Màn hình lớn giữa phòng khách bật sáng. Đoạn clip hiện lên: ngày 16/4/2023, 9h tối, tại xưởng.

Một người đàn ông đang bế một cô gái trẻ ngồi lên bàn làm việc. Góc quay rõ ràng, không một vết mờ. Mặt người, mặt bàn, từng biểu cảm hiện ra rõ như thể cả căn phòng đang ngừng thở.

Tiếng rơi của chén trà mẹ chồng khiến không gian vang vọng. Em gái chồng vội quay mặt đi, môi run run. Anh Hưng đứng chết trân, gương mặt từ đỏ sang trắng.

Chị Nhã bình thản rót trà:

"Đây là một trong hơn 30 đoạn clip. Nếu mọi người muốn xem tiếp, con có thể mở. À, xưởng cơ khí đó, giấy tờ công chứng đứng tên con. Vốn 100% của con. Từ hôm nay, Hưng không còn liên quan gì nữa."

Anh Hưng gào lên:

"Em điên à?! Em định giết anh à?!"

Chị Nhã nhìn thẳng vào mắt anh:

"Tôi không cần giết ai cả. Anh tự chôn mình từng chút một, suốt hai năm. Tôi chỉ giữ hộ cái xẻng thôi."

Anh Hưng quỳ xuống, bật khóc. Tiếng nức nở vang lên giữa căn phòng đầy im lặng. Không ai nói gì. Có người bỏ về, có người cúi gằm mặt. Trên bàn thờ, tiếng nhạc cúng vang lên lặng lẽ, như tiễn đưa một cuộc hôn nhân đã chết từ lâu.

Một tuần sau, chị Nhã ra tòa. Đơn ly hôn được ký nhanh chóng. Tài sản chia theo pháp luật, nhưng phần xưởng cơ khí thuộc về chị.

Anh Hưng chuyển ra ngoài thuê trọ, sống âm thầm như người đi lạc. Bạn bè làm ăn dần cắt đứt liên lạc. Cô sinh viên năm nào đăng clip xin lỗi vì bị kiện vu khống. Những trợ lý ngày xưa cũng biến mất như chưa từng tồn tại.

Xưởng vẫn hoạt động tốt. Chị Nhã tuyển người mới, đặt lại tên xưởng, thiết kế lại toàn bộ mô hình vận hành. Đội ngũ cốt cán đều là người chị tin tưởng. Có người hỏi chị làm sao vượt qua được tất cả, chị chỉ cười:

"Không phải ai cũng trả đũa bằng dao kéo. Có người chỉ cần dữ liệu, thời gian và một ngày hợp lý để lên sóng."

Mùa đông năm đó, chị cùng con trai đi du lịch Nhật Bản. Lần đầu tiên sau nhiều năm, chị được đứng giữa tuyết trắng mà không thấy lạnh. Trong lòng chị, cơn bão đã tan.

Trên hành trình tàu siêu tốc, cậu con trai nghiêng đầu vào vai mẹ:

"Mẹ ơi, sau này con lớn, con sẽ không làm vợ con khóc như ba đâu."

Chị rưng rưng nước mắt, không vì buồn, mà vì hạnh phúc: những nỗi đau cũ đã dạy con chị cách trở thành người đàn ông tử tế.

Cuộc sống không dễ dàng. Nhưng đôi khi, điều tốt đẹp đến sau cùng – không phải vì may mắn, mà vì ta đủ mạnh mẽ để bước qua đau thương, và không để nó nuốt chửng mình.