Min menu

Pages

Mẹ già y:ếu m:ỏi m:òn tr:ông ng:óng, 10 năm ròng năm anh trai g:iàu có vẫn tìm cách th:oái t:hác c:hăm nom. Sự thật phía sau khiến ai nghe cũng u:ất ng:hẹn và ph:ẫn n:ộ!

Tôi là con út trong gia đình có sáu người con trai. Năm anh trai tôi, mỗi người một phương trời, mang theo danh tiếng, địa vị và những vinh quang riêng. Trong mắt mọi người, họ là niềm tự hào, là hình mẫu lý tưởng về sự thành đạt. Còn tôi – kẻ lặng lẽ ở lại quê nhà, chẳng có gì ngoài đôi tay chai sạn và một trái tim luôn hướng về mẹ.

Tôi sống với mẹ trong căn nhà cũ kỹ, nơi từng viên gạch, từng cành cây ngoài sân đều gợi nhớ đến tuổi thơ. Mẹ yếu dần theo thời gian, từng bước chậm dần lại, và tôi là người duy nhất ở bên cạnh bà, từ bữa cơm đạm bạc đến những đêm dài thức trắng vì mẹ đau. Tôi không đòi hỏi gì, không cảm thấy thiệt thòi. Bởi lẽ, trong lòng tôi, sự bình yên khi thấy mẹ còn khỏe mới là tài sản lớn nhất.



Mỗi lần lễ tết, căn nhà vốn yên tĩnh lại rộn ràng bởi bước chân của các anh. Họ mang quà, lời thăm hỏi, và cả sự vội vã khi rời đi. Tôi nhìn mẹ cười, ánh mắt bà sáng lên mỗi lần nhìn thấy các con, nhưng tôi cũng thấy rõ đôi mắt ấy khẽ chùng xuống khi họ quay lưng. Tôi chỉ biết im lặng, ôm lấy đôi vai gầy của mẹ, như thể muốn níu giữ thêm những tháng ngày ngắn ngủi bên bà.

Thế rồi, những cuộc trò chuyện dần chuyển sang đề tài đất đai. Các anh tôi bắt đầu nói về vị trí đắc địa của mảnh đất tổ tiên, về giá trị mà nó có thể mang lại nếu chia ra hay bán đi. Mẹ ngồi im, ánh mắt đăm chiêu, đôi bàn tay gầy guộc khẽ run khi rót trà. Tôi biết bà băn khoăn điều gì, nhưng tôi không hỏi. Với tôi, tài sản chẳng có nghĩa gì nếu thiếu đi bóng dáng mẹ.

Và rồi, điều không ai muốn cũng xảy ra. Mẹ ra đi vào một buổi sáng mùa thu, khi ánh nắng còn chưa xuyên qua kẽ lá. Tôi phát hiện ra điều đó khi mang thuốc vào phòng như thường lệ. Gương mặt mẹ thanh thản, như đang ngủ một giấc dài. Tim tôi như ngừng đập. Căn nhà từ đó vắng tiếng gọi quen thuộc, vắng tiếng ho khẽ mỗi đêm – thứ âm thanh mà tôi từng sợ, nhưng giờ lại khao khát được nghe lại một lần.

Đám tang của mẹ diễn ra chu toàn. Các anh tôi trở về, nói lời tiếc thương, tổ chức tang lễ lớn, để rồi lại rời đi, như cánh chim lướt qua một mùa bão. Tôi ở lại một mình, cùng căn nhà quen thuộc, giờ trống trải đến lạ. Tôi ngồi trong căn bếp, nơi mẹ từng nấu những bữa cơm đơn sơ, cảm thấy mọi thứ như đang rạn vỡ trong tim.

Vài tuần sau, buổi họp gia đình được tổ chức để công bố di chúc. Luật sư của mẹ đến, mang theo bản ghi chép những lời cuối cùng của bà. Cả năm anh trai tôi đều háo hức, gương mặt ai cũng ánh lên vẻ mong chờ. Riêng tôi, chỉ ngồi im, lòng nặng trĩu, không màng đến phần mình được chia.

Bản di chúc được mở ra. Những mảnh đất lớn lần lượt được gọi tên, chia đều cho năm người con trai trưởng. Từng người một gật đầu, hài lòng. Tôi lặng lẽ lắng nghe, không hề có tên mình trong danh sách đó. Đến đoạn cuối, tôi nghe rõ từng lời như mũi dao cứa vào tim: “Đối với con út, mẹ không để lại một mảnh đất nào.”

Khoảnh khắc ấy, tôi chết lặng. Cảm xúc hỗn độn – tủi thân, hoang mang, và một chút phẫn nộ cuộn trào trong lồng ngực. Tôi không hiểu. Tại sao lại là tôi? Người đã chăm sóc mẹ, thức trắng bao đêm, lại không được nhắc đến trong sự phân chia ấy? Tôi cắn chặt môi, không dám khóc trước mặt các anh. Tôi biết họ đang nhìn tôi – một ánh nhìn vừa thương hại, vừa lạnh lùng.

Tôi cầm bản di chúc lên, run run đọc lại. Và rồi, ở dòng cuối cùng, tôi khựng lại. Có một dòng chữ nhỏ, tưởng như vô nghĩa nhưng lại khiến trái tim tôi thắt lại: “Mẹ để lại cho con út toàn bộ căn nhà này, cùng với kỷ vật mẹ đã cất giữ bao lâu nay. Hãy tìm nó trong chiếc hòm gỗ dưới gầm giường của mẹ.”

Tôi không kịp nghĩ, lập tức chạy về phòng mẹ. Dưới gầm giường, chiếc hòm gỗ cũ hiện ra, phủ đầy bụi thời gian. Tôi mở nắp. Bên trong là những cuốn sổ tay đã úa màu, những tấm ảnh từ thuở các anh tôi còn bé, và một cuốn sổ tiết kiệm. Khi nhìn vào con số trong đó, tôi sững người. Đó là một số tiền lớn – lớn đến mức đủ mua lại cả phần đất mà mẹ đã chia cho các anh tôi cộng lại.

Tôi bật khóc, không thể kiềm chế. Những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống từng trang sổ cũ. Mẹ tôi không nói ra, nhưng bà chưa bao giờ quên tôi. Bà hiểu rõ sự im lặng, sự hy sinh âm thầm của tôi. Và bà đã chọn cách riêng để đáp lại – không bằng đất đai, mà bằng tất cả tình thương thầm lặng, bền chặt như gốc rễ quê nhà.

Tôi ngồi lặng trong căn phòng mẹ, ánh nắng xuyên qua cửa sổ rọi vào chiếc hòm gỗ. Trong khoảnh khắc ấy, tôi thấy mẹ – không phải bằng mắt, mà bằng tim. Và tôi biết, dù bà đã đi xa, tình yêu của mẹ vẫn ở lại – vững chãi, âm thầm, và vĩnh cửu.