Chiều muộn, bầu trời u ám, những đám mây đen kéo đến như báo hiệu cơn mưa đầu mùa sắp trút xuống. Dũng, người đàn ông ngoài ba mươi với làn da rám nắng và bộ đồ dính đầy dầu nhớt, đang dắt chiếc xe cũ kỹ trên con đường nhỏ về nhà. Cả ngày vật lộn với bánh xe, săm xe và những trục trặc vô hình khiến anh mệt mỏi rã rời. Tuy nhiên, trong lòng anh vẫn giữ một niềm tin cằn cỗi: mỗi ngày trôi qua, anh vẫn sống, vẫn đi về nhà, dù cuộc sống có như thế nào.
Bất chợt, tiếng phanh gấp vang lên sắc lẹm. Dũng giật mình nhìn thấy một người đàn ông nằm bất động giữa đường, bên cạnh chiếc xe máy méo mó. Mưa bắt đầu rơi lất phất, lạnh buốt. Người qua đường vội vã tránh né, ánh mắt lạnh lùng hoặc vô cảm. Dũng chửi thầm trong bụng, một lời chửi cay đắng nhưng chẳng đủ để làm dịu đi cơn tức giận và nỗi đau thầm kín trong lòng.
Không chần chừ, anh tấp xe vào lề rồi chạy lại bên người đàn ông bất tỉnh. Mặt ông ta bê bết máu, từng vệt đỏ tươi chảy tràn xuống cổ áo rách rưới. Đôi mắt lờ đờ hé mở, bàn tay run run cố gắng níu lấy tay Dũng như một phản xạ cuối cùng của sinh tồn. Lòng Dũng quặn thắt. Anh gục đầu, tự hỏi nếu đó là ba mình thì sẽ ra sao, liệu có ai đủ dũng khí ngừng xe lại, để giúp đỡ, để níu giữ lấy một mạng sống mong manh?
Không chần chừ thêm nữa, Dũng vội vàng cõng người đàn ông lên xe, lòng đầy hoang mang và sự lo sợ. Anh phóng vút như tên bắn qua từng con phố ướt đẫm mưa, chỉ kịp nghĩ một điều giản đơn mà thấm đẫm nỗi đau: “Nếu là ba mình, chắc cũng mong ai đó dừng lại…”
Đến phòng cấp cứu bệnh viện, Dũng đứng thở dốc ngoài hành lang, áo vẫn còn ướt sũng vì mưa. Đầu óc anh quay cuồng, lòng đầy những cảm xúc đan xen: lo lắng, bối rối, và cả sự tự trách. Một y tá đi qua nhìn thấy, nhẹ nhàng hỏi: “Người nhà?”
Dũng lắc đầu, giọng còn nghẹn ngào: “Không, tôi chỉ đưa chú ấy vào. Tôi tình cờ đi ngang qua tai nạn.”
Y tá mỉm cười: “Anh tốt thật đấy. Không phải ai cũng dám đưa người lạ đi viện.”
Dũng gượng cười, ngồi xuống băng ghế lạnh lẽo trong hành lang, lòng như lửa đốt vì không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Anh tự nhủ sẽ khai báo đầy đủ với công an khi họ đến, rồi lặng lẽ rút lui, tránh xa những rắc rối không cần thiết. Nhưng cuộc đời đôi khi không cho ta lựa chọn dễ dàng như thế.
Chỉ khoảng nửa tiếng sau, một cô gái trẻ với khuôn mặt tái nhợt và một người đàn ông lớn tuổi hớt hải lao vào phòng cấp cứu. Ánh mắt họ hoang mang và hoảng loạn khiến không khí trở nên nặng nề đến nghẹt thở. Cô gái quỳ gối bên cạnh một giường bệnh, nước mắt lăn dài trên má, hỏi vội: “Ba tôi đâu rồi?”
Y tá chỉ tay về phía phòng chăm sóc đặc biệt, giọng trầm ấm: “Người bị tai nạn đó đang được cấp cứu trong kia.”
Ánh mắt cả hai nhanh chóng chuyển sang Dũng. Người đàn ông lớn tuổi bước tới, nhìn anh chằm chằm với ánh mắt dò xét, dường như muốn tìm ra một manh mối nào đó: “Anh là người đưa ba tôi đến?”
Dũng gật đầu, giọng còn lặng lẽ: “Vâng, tôi tình cờ thấy ông ấy té bên đường nên đưa vào viện.”
Người đàn ông quay sang con gái, rồi tiếp tục: “Ba tôi có mang theo ví không? Nó đâu rồi?”
Dũng cảm thấy giật mình, nheo mày khó chịu: “Tôi không thấy. Lúc đỡ ông ấy lên xe, tay ông ấy trống không.”
Người đàn ông cau mày, vẻ mặt đầy nghi ngờ: “Lạ thật. Ba tôi không bao giờ rời ví.”
Cô gái nhìn Dũng, môi mím chặt lại. Ánh mắt cô chứa đựng một sự sợ hãi vừa ngờ vực, một sự dằn vặt, như thể anh – người vừa chạy dưới mưa giúp ba cô – lại là một kẻ đang che giấu điều gì đó. Sự im lặng của cô khiến Dũng cảm thấy lạnh sống lưng, một cảm giác không thuộc về anh nhưng vẫn len lỏi trong tim.
Người đàn ông lầm bầm một cách mơ hồ: “Có thể anh ta… lấy ví của ba tôi rồi…”
Dũng cố gắng giữ bình tĩnh, giọng anh nhẹ nhàng nhưng có phần cay đắng: “Chú à, tôi chỉ giúp ông ấy thôi. Tôi không lấy gì cả.”
Người đàn ông gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn đầy hoài nghi: “Thời buổi này khó tin lắm. Biết đâu anh thấy ví rơi, tiện tay lấy…”
Dũng bỗng dưng nổi giận, lần đầu tiên trong đời anh gằn giọng nói lớn hơn bình thường: “Nếu tôi tiện tay, tôi đâu có đưa người bị tai nạn đến viện!”
Không khí quanh đó trở nên nặng nề đến mức y tá gần đó cũng phải lùi lại vài bước, ánh mắt họ đổ dồn về phía Dũng và người đàn ông già với sự bối rối lẫn lo lắng. Dũng hít sâu một hơi, định quay lưng bỏ đi vì cảm thấy bị hiểu lầm nghiêm trọng, nhưng chính lúc ấy, một điều dưỡng từ phòng cấp cứu chạy vội ra, tay cầm một chiếc ví màu nâu sờn cũ.
“Người nhà bệnh nhân Nguyễn Văn Hồng phải không? Ví đây, tụi tôi mới moi được từ gầm xe cấp cứu. Chắc rơi ra khi chuyển bệnh nhân,” cô điều dưỡng nói, giọng nhẹ nhàng nhưng chắc chắn.
Người đàn ông nhận chiếc ví, mở ra xem nhanh chóng. Tiền, giấy tờ, thẻ ngân hàng vẫn nguyên vẹn, không thiếu một món gì. Cô gái đứng bên cạnh cứng đờ, đôi mắt cô ươn ướt nhưng không dám nhìn thẳng vào Dũng.
Anh nhìn cô, ánh mắt không còn giận dữ mà chỉ là một sự mệt mỏi, chua xót đến tận cùng: “Tôi không cần ai cảm ơn, nhưng ít nhất… đừng nghi oan người đang cố làm điều tử tế.”
Những lời nói đó vang vọng trong đầu Dũng như một lời nhắc nhở, không chỉ dành cho người khác mà còn cho chính bản thân anh. Rằng trong cuộc đời này, lòng tốt đôi khi cũng cần được bảo vệ, chứ không phải để mặc cho những định kiến và nghi ngờ đè nặng.
Vài ngày sau, khi Dũng đang lúi húi thay ruột xe cho một chiếc xe máy cũ kỹ ở góc đường quen thuộc, anh nghe tiếng gọi nhẹ nhàng từ phía sau: “Anh Dũng, phải không?”
Anh ngẩng đầu, thấy cô gái hôm đó đang đứng đó, tay cầm một túi quà nhỏ gọn, đôi mắt ánh lên sự áy náy và chân thành. Cô cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ nhưng đầy thành thật: “Tôi xin lỗi… hôm đó tôi quá lo cho ba nên đã