Min menu

Pages

Anh trai â:m th:ầm phụ bà cụ bán bún ở góc chợ, bị bạn cũ d:è b:ỉu vì tưởng t:hất b:ại. Nhưng chỉ với một hành động sau đó, anh khiến tất cả phải s:ững s:ờ và thay đổi á:nh n:hìn...



Trời sập tối, mưa lất phất như những sợi chỉ bạc đan vội vào nền trời xám xịt. Mấy ngọn đèn vàng vọt treo lơ lửng trên cao bắt đầu phát sáng, ánh sáng yếu ớt rọi xuống nền gạch loang lổ bùn đất và nước mưa ở khu chợ Ngô Quyền. Không khí ẩm ướt, lạnh buốt khiến người ta chỉ muốn tìm đến những hơi ấm thân quen.

Góc trong cùng của khu chợ, nơi mà phần lớn người đi chợ đều vô tình bỏ qua, có một quán bún nhỏ bé nép mình. Quán không bảng hiệu, không đèn đuốc rực rỡ, chỉ là cái bàn gỗ cũ thấp, vài chiếc ghế nhựa sứt mẻ, một nồi nước lèo đang sôi lục bục tỏa mùi hành phi thơm lừng. Bà cụ tóc bạc trắng, lưng còng, đôi tay run run như đang chống chọi với từng nhịp thời gian, nhẹ nhàng múc từng vá bún cho khách bằng tất cả sự tận tụy.

Bên cạnh bà, một người đàn ông độ tuổi ngoài ba mươi, áo sơ mi trắng đã ngả màu, tay áo xắn cao để lộ cánh tay rám nắng, đang lau bàn, dọn chén, và thỉnh thoảng nghiêng người cúi chào khách với nụ cười nhẹ. Không ai trong khu chợ biết rõ anh là ai. Với họ, anh chỉ là cháu trai nghèo, thương bà nên mỗi tối sau giờ làm lại ghé qua giúp một tay. Chẳng ai ngờ được rằng người đàn ông giản dị ấy chính là Trần Khải — Chủ tịch tập đoàn GK, người mà chỉ cần một quyết định cũng có thể khiến thị trường biến động.

Khải không phải cháu ruột của bà cụ. Nhưng ánh mắt của bà, gương mặt với những nếp nhăn hiền hậu, giống đến lạ người bà nội đã mất của anh. Ngày bà mất, anh đang họp ở Mỹ, không thể kịp về nhìn mặt lần cuối. Từ đó, một nỗi day dứt ăn sâu vào lòng anh, âm thầm như một vết cắt không bao giờ liền sẹo.

Rồi một chiều mưa lất phất như hôm nay, khi tình cờ thấy bà cụ bán bún trong chợ, anh đã chết lặng. Từ ánh mắt ấy, bàn tay run run ấy, anh thấy cả tuổi thơ mình ùa về. Và anh quay lại, rồi lại quay lại, như một thói quen dịu dàng, không cần lý do, không cần ai nhắc.

Một tối như bao tối khác, khi anh đang lau chén, bất chợt một giọng nói vang lên:

“Khải đó hả?”

Anh ngẩng đầu lên. Một người đàn ông bụng phệ, tóc vuốt bóng loáng, bộ vest đắt tiền bó chặt lấy thân hình phì nộn, bước đến. Vẻ mặt ngạc nhiên không giấu nổi chút mỉa mai.

“Trời đất... cậu Khải học giỏi nhất lớp mình ngày xưa mà giờ đi bán bún hả?”

Khải mỉm cười, gập khăn, lịch sự cúi đầu:

“Lâu rồi không gặp, Tuấn.”

Tuấn — Giám đốc công ty KM, bạn học cũ cấp ba, người từng luôn ganh tị với Khải. Giờ anh ta gây dựng được một công ty nhỏ, thường xuyên khoe mẽ trong nhóm bạn học cũ. Ánh mắt hắn lướt nhanh qua nồi bún, rồi dừng lại ở chồng chén bẩn Khải đang rửa.

“Không ngờ ha... tưởng làm gì to tát lắm, ai ngờ quay về góc chợ rửa chén.”

Khải vẫn giữ nét điềm tĩnh:

“Làm gì không quan trọng bằng sống tử tế.”

Tuấn cười khẩy:

“Ừ thì... miễn có chén cơm qua ngày.”

Hắn quay đi, gương mặt pha lẫn thắng lợi và coi thường. Khải đứng lặng một lúc, rồi lại cúi xuống, rửa tiếp đống chén dở dang.

Sáng hôm sau. Trụ sở tập đoàn GK. Phòng họp tầng 23 với tường kính cao vút, ánh sáng chiếu xuyên qua lớp rèm mỏng.

Tuấn ngồi ngay ngắn, tay cầm hồ sơ hợp tác dày cộp. Gương mặt toát lên sự tự tin, nhưng mồ hôi trên trán vẫn lấm tấm. Công ty KM đang bên bờ vực phá sản, nợ đọng, dây chuyền ngưng trệ. Hy vọng cuối cùng chính là bản hợp đồng đầu tư với GK.

“Chúng tôi hy vọng được hợp tác để cùng tạo ra giá trị.” – Tuấn nói, cố gắng giữ vẻ chuyên nghiệp.

Trợ lý mỉm cười, đáp:

“Chủ tịch GK sẽ tới gặp anh trong ít phút nữa.”

Tuấn đứng dậy, chỉnh lại cà vạt, hít một hơi thật sâu. Cửa phòng bật mở, tiếng giày da vang lên đều đặn. Tuấn quay lại.

Và chết lặng.

Trần Khải — trong bộ vest xanh đen sắc sảo, dáng người cao ráo, ánh mắt lạnh như băng, bước vào với khí chất của một người đã bước ra từ những cuộc đàm phán lớn nhất.

“Chào Giám đốc Tuấn. Chúng ta lại gặp nhau.”

Miệng Tuấn há ra mà không phát ra được âm thanh. Hắn lắp bắp:

“Cậu... cậu là...”

Khải không đáp. Anh ngồi xuống ghế chủ tọa, mở hồ sơ trên bàn:

“Tôi đã đọc qua đề xuất. Tiếc là, chúng tôi không thể đầu tư vào một công ty thiếu minh bạch và... đạo đức kinh doanh.”

Tuấn tái mặt. Hắn vội vàng nói như van xin:

“Khải... không, Chủ tịch Trần... tôi... tôi xin lỗi vì chuyện hôm qua...”

Khải nhìn hắn, ánh mắt lạnh hơn cả buổi sáng mùa đông:

“Anh sai không phải vì coi thường tôi. Mà vì anh coi thường một người già, một gánh bún, một góc chợ... và cả những điều giản dị nhất.”

Anh đứng dậy, thu hồ sơ lại. Trước khi rời đi, anh khẽ nói:

“Lúc tôi rửa chén ở góc chợ, tôi vẫn là chính tôi. Nhưng anh, khi khoác vest, lại chẳng còn là anh nữa.”

Chiều hôm đó, trời vẫn lất phất mưa. Khải trở lại khu chợ Ngô Quyền, như chưa hề có một cuộc họp quyền lực nào.

“Bà nấu nước lèo chưa? Hôm nay cháu mang thêm xương hầm nè.”

Bà cụ mỉm cười, đôi mắt hằn vết thời gian rạng ngời như vầng trăng non:

“Cháu tới là vui rồi. Không cần mang gì đâu. Có cháu ở đây... bà thấy như bà nội sống lại.”

Khải không nói gì, chỉ khẽ rót nước vào nồi. Hơi nóng bốc lên, làn khói lãng đãng ôm lấy đôi mắt anh. Trong đôi mắt đó, là ánh sáng dịu dàng của một người đàn ông từng bước ra khỏi giấc mơ quyền lực để quay về với thực tại, nơi có mùi hành phi, có nếp nhăn trên tay bà, có những điều bình dị khiến người ta muốn sống tử tế hơn.

Ở đâu đó giữa chốn phồn hoa, vẫn có một người đàn ông như thế. Người chọn giữ lại phần người trong cuộc sống vội vã. Và người đàn ông ấy, trong bộ vest đắt tiền hay sơ mi cũ kỹ, vẫn là Trần Khải. Vẫn là chính anh, nguyên vẹn.

Chỉ là, giờ đây, anh đã học được cách cúi xuống, để yêu thương từ những điều nhỏ nhất.