Trong góc lớp 5B, một cậu bé nhỏ người, gầy gò, áo sơ mi trắng đã sờn cổ, ngồi lặng lẽ sau dãy bàn cuối. Minh – tên em – chăm chú nhìn xuống mặt bàn gỗ tróc sơn, hai tay nắm chặt cây bút bi đã mòn đầu, như thể bám víu vào nó để giữ thăng bằng cho cảm xúc đang cuộn trào trong lòng.
Minh quen với việc ngồi một mình trong mỗi buổi họp phụ huynh. Em không mong chờ ai đến. Không ai từng hỏi cô giáo về điểm số, không ai từng viết vài dòng vào sổ liên lạc. Với em, mọi thứ chỉ là một nghi thức lặp lại: đến lớp, nghe cô giáo điểm danh, im lặng ngồi chờ, rồi lặng lẽ rời đi.
Mẹ em đã mất từ khi Minh còn chưa biết viết chữ. Cái ngày ấy, Minh vẫn còn nhớ rõ mùi thuốc sát trùng, tiếng chuông bệnh viện và tiếng khóc của một người đàn ông mà sau này em biết đó là cha mình. Còn cha – ông đi lao động ở nước ngoài, rồi bặt vô âm tín sau một vụ tai nạn giàn giáo.
Không ai tìm thấy xác. Không có một tang lễ nào đúng nghĩa. Chỉ có một bức ảnh thẻ in nhòe được dán trên tấm gỗ nhỏ, đặt lặng lẽ trong góc bàn thờ, kèm một tờ giấy xác nhận tử vong từ phía công ty xuất khẩu lao động.
Người lớn bảo cha em đã chết. Họ khuyên em học cách chấp nhận. Nhưng với Minh, trong sâu thẳm, em không bao giờ tin điều đó. Đêm nào em cũng mơ. Trong giấc mơ ấy, cha bước qua cánh cửa, áo quần lấm lem bụi đất, nhưng nụ cười ấm áp vẫn như ngày nào. Ông ngồi xuống cạnh em, đưa tay xoa đầu và nói: "Cha về rồi, Minh à. Ngoan lắm, cha thấy con học giỏi lắm."
Sáng ra, em lại nhìn về phía cửa, hy vọng một điều gì đó bất ngờ. Nhưng thứ em thấy chỉ là ánh nắng xuyên qua khung lá, nhảy múa trên sàn nhà.
Mọi người bảo em hoang tưởng. Rằng đó là biểu hiện của tổn thương tinh thần chưa được chữa lành. Nhưng em gọi đó là niềm tin. Một niềm tin bướng bỉnh nhưng đầy hy vọng.
Hôm ấy, cô giáo chủ nhiệm mặc áo dài màu xanh, tóc cột cao, giọng nói vừa dịu dàng vừa cứng rắn. Sau khi lần lượt nhận xét từng học sinh, cô dừng lại trước cái tên cuối danh sách. Ánh mắt cô chậm rãi nhìn về phía cuối lớp:— "Nguyễn Minh. Em đâu?"
Minh giật mình đứng dậy. Giọng em lí nhí:— "Dạ... em đây ạ."
— "Phụ huynh của em đâu?" – Câu hỏi tưởng chừng quen thuộc, nhưng lại như mũi kim đâm thẳng vào lòng ngực em. Cô chưa bao giờ hỏi câu đó. Những lần trước, cô chỉ lặng lẽ để Minh ngồi yên. Có lẽ vì hôm nay là buổi họp cuối cùng của năm học cuối cùng tiểu học, cô muốn điều gì đó đủ đầy cho đứa trẻ cô đơn ấy.
Minh định nói: "Không có", như bao lần. Nhưng cổ họng em nghẹn lại. Một cơn đau chạy ngang lồng ngực. Em cúi đầu, môi mím chặt.
Một vài phụ huynh quay đầu lại. Có tiếng xì xào. Một ai đó thở dài. Một người khác nói nhỏ: "Thằng bé tội nghiệp quá…"
Rồi…
Tiếng dép lê khẽ vang lên ngoài hành lang. Từng bước chân chậm rãi như đếm thời gian. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía cửa lớp.
Một người đàn ông bước vào. Dáng ông gầy, nước da sạm nắng, gương mặt hằn rõ dấu vết của thời gian. Nhưng ánh mắt ông sáng, sâu thẳm và lạ kỳ quen thuộc. Trên vai ông là một chiếc ba lô cũ kỹ đã sờn quai. Tay ông cầm một cuốn sổ đỏ, cũ sờn, có dòng chữ Nguyễn Minh nguệch ngoạc ở góc bìa.
Không gian im bặt. Minh đứng chết lặng. Mắt em mở to, môi run run.
Người đàn ông tiến lên phía bảng, cúi đầu:— "Tôi là cha của Minh. Xin lỗi vì đến muộn."
Cô giáo đứng bật dậy. Một vài phụ huynh sửng sốt. Minh không nói được lời nào. Mọi giác quan em như tê liệt. Cơ thể em run lên như có luồng điện chạy qua.
— "Cha…?" – Giọng em vỡ ra, yếu ớt, nhưng tràn đầy khao khát.
Người đàn ông quay lại. Nụ cười ông run rẩy:— "Minh... là cha đây. Cha về rồi con trai à."
Không cần suy nghĩ, không cần kiểm chứng, Minh lao đến. Em ôm chầm lấy ông, như thể sợ ông sẽ biến mất nếu buông tay. Tiếng khóc bật ra như một đợt nước lũ, vỡ òa sau những năm tháng dồn nén.
— "Con biết mà… Con biết cha chưa chết… Con chờ cha hoài… Con không ngừng tin…"
Người cha quỳ xuống, ôm em thật chặt. Giọng ông cũng nghẹn ngào:— "Cha xin lỗi… Cha để con một mình quá lâu rồi. Nhưng từ giờ, cha không đi đâu nữa. Cha về rồi."
Không ai lên tiếng. Nhưng những giọt nước mắt âm thầm rơi trên những gương mặt quanh lớp. Cô giáo đưa tay che miệng, mắt đỏ hoe. Một người phụ huynh bật khóc. Không ai ngượng ngùng. Chỉ có sự cảm thông lặng lẽ, như một làn gió mát giữa mùa hè nóng bức.
Sau đó, người cha kể lại. Tai nạn năm ấy khiến ông bị chấn thương sọ não, mất trí nhớ, lưu lạc trong một bệnh viện vùng sâu. Giấy tờ thất lạc, danh tính không xác định, ông sống như một người vô danh giữa thành phố xa lạ. Phải đến khi một y tá tình cờ thấy vết xăm "Minh" trên cổ tay ông, và giúp ông tra cứu, trí nhớ ông mới dần trở lại.
Hành trình tìm lại con trai không dễ dàng. Mọi thứ đã thay đổi. Ông phải dò hỏi từng chút, lần theo từng dấu vết cũ, có lúc tưởng chừng bỏ cuộc. Nhưng một tấm ảnh cũ mẹ Minh để lại trong ví – tấm ảnh Minh chụp lúc mới vào lớp Một – đã giữ ông tiếp tục tìm.
Năm năm. Với một người lớn là quãng thời gian đủ để sống thêm một đời. Nhưng với một đứa trẻ như Minh, đó là cả một tuổi thơ hụt hẫng.
Minh từng tự hỏi: Vì sao em phải sống khác với những đứa trẻ khác? Vì sao em không có cha, không có mẹ? Nhưng hôm nay, câu hỏi ấy đã có câu trả lời – bằng hơi ấm, bằng nước mắt, bằng cái ôm chặt của người trở về.
Buổi họp phụ huynh kết thúc không giống mọi năm. Không có những phàn nàn về điểm số, không có lời nhắc nhở cuối năm. Chỉ có một cái ôm kéo dài, một khoảnh khắc khiến cả lớp 5B không thể nào quên.
Và từ hôm đó, Minh không còn ngồi một mình nữa. Em không còn phải lặng lẽ rời lớp sau mỗi cuộc họp. Em đã có lại một mái nhà, một bàn tay để nắm, một bờ vai để tựa vào.
Dù muộn… nhưng trọn vẹn.
Dù từng bị mất… nhưng đã trở lại.
Và Minh biết – giấc mơ năm nào, giờ đây đã thành sự thật.