Min menu

Pages

Chàng trai sửa xe thấy người lạ bị t/ai n/ạn liền đưa đi c/ấp c/ứu. Không ngờ lại bị người nhà nạn nhân h/iểu lầ/m, hành động của họ khiến ai nấy đều s/ửng s/ốt…

 
Chiều muộn. Mây đen nặng trĩu như kéo cả bầu trời sập xuống. Dũng cúi đầu dắt chiếc xe cà tàng cũ kỹ, chiếc áo khoác dính đầy dầu nhớt bết vào lưng, từng bước chân như dính vào mặt đường ẩm ướt. Cơn gió thoảng qua mang theo mùi mưa ngai ngái, khiến lòng anh se lại. Mỗi ngày trôi qua với anh là một cuộc vật lộn lặng thầm, mỏi mệt nhưng không cho phép gục ngã.

Cơn mưa rơi lất phất. Dũng vừa rẽ qua khúc quanh, chợt tiếng phanh xe rít lên chói tai. Anh giật mình, trừng mắt nhìn thấy một bóng người nằm sóng soài giữa đường. Bên cạnh là chiếc xe máy méo mó, bánh trước gãy gập như xác côn trùng bị nghiền nát. Máu nhuộm một vệt đỏ rực dưới ánh đèn đường mờ nhòe. Người đi đường lướt qua như không thấy gì. Dũng cắn răng. Anh từng chứng kiến những vô cảm tương tự, nhưng tận mắt thì vẫn khiến tim anh quặn đau.



Không chần chừ, anh vội vã chạy tới, ngồi thụp xuống bên người đàn ông. Gương mặt nạn nhân dính đầy máu, mắt lờ đờ hé mở, miệng mấp máy không thành lời. Bàn tay khẽ động, như muốn nắm lấy điều gì đó. Dũng đưa tay ra, không phải vì quen biết, mà vì một nỗi thôi thúc khó lý giải. Anh nhớ đến ba mình – người đã khuất – và nghĩ nếu ba mình nằm ở đây, liệu có ai ngừng xe lại không?

Anh cõng người đó lên xe, phóng thẳng tới bệnh viện gần nhất. Mưa quất vào mặt rát buốt. Tâm trí anh rối bời, chỉ kịp cầu mong người kia chưa mất quá nhiều máu. Trong đầu anh, những ký ức về ba, về thời nghèo khổ, về một lần từng bị bỏ mặc sau tai nạn ùa về như cuộn phim tua ngược.

Dũng chờ ngoài hành lang phòng cấp cứu, áo quần ướt sũng, mặt tái mét vì lạnh và lo. Một y tá đi qua, ngạc nhiên hỏi: "Người nhà à?"

Dũng khẽ lắc đầu, giọng khản đặc: "Tôi chỉ… đưa vào thôi. Không quen biết gì cả."

Cô y tá nhìn anh thêm vài giây, rồi mỉm cười nhẹ nhàng: "Không phải ai cũng sẵn sàng làm vậy. Anh tốt lắm."

Anh chỉ cười nhạt, ngồi lặng trên ghế nhựa, đôi mắt nhìn trân trân vào vết máu còn vương trên tay. Bóng người lạ kia đang giành giật sự sống bên kia cánh cửa, và anh… chỉ là một kẻ dưng tình cờ.

Chưa đầy nửa tiếng sau, một cô gái trẻ và một người đàn ông trung niên vội vã chạy vào, gương mặt hoảng hốt. Cô gái vừa thấy y tá liền hỏi dồn: "Ba tôi đâu? Ba tôi bị sao rồi?"

Y tá chỉ về phía phòng hồi sức: "Đang cấp cứu. Ổn hơn rồi. Người đưa vào là anh kia."

Cả hai lập tức quay sang Dũng. Người đàn ông tiến lại gần, dò xét: "Anh là người đưa ba tôi đến?"

Dũng gật đầu. "Tôi thấy ông nằm giữa đường. Không ai dừng lại, nên tôi…"

"Ông ấy có mang ví không? Ví đâu rồi?" Người đàn ông ngắt lời, ánh mắt sắc lạnh.

Dũng khựng lại. "Tôi không thấy. Lúc cõng lên xe, tay ông ấy không cầm gì."

Cô gái tái mặt, môi mím chặt. Người đàn ông cau mày, nghi ngờ: "Ba tôi không bao giờ ra đường mà không đem ví. Chắc chắn có…"

Không khí chùng xuống. Dũng thấy ngực mình thắt lại. Ánh mắt họ khiến anh thấy bản thân như kẻ trộm bị vạch mặt. Cô gái cúi đầu, nhưng không nói gì để xoa dịu.

Người đàn ông lầm bầm: "Biết đâu… tiện tay…"

Dũng bặm môi, giọng run run nhưng cương quyết: "Chú à, nếu tôi muốn lấy, tôi đã không chở ông ấy đến viện."

"Thời nay ai cũng nói vậy thôi." Lời nói ấy như một cú đấm.

Đột nhiên, cửa phòng cấp cứu bật mở. Một y tá bước nhanh ra, tay cầm chiếc ví màu nâu, còn ướt mưa. "Người nhà bệnh nhân Nguyễn Văn Hồng? Đây là ví của ông ấy. Tụi em tìm thấy dưới gầm xe cấp cứu. Chắc rơi lúc đưa vào."

Người đàn ông sững người, đón lấy chiếc ví run run. Mọi thứ bên trong vẫn nguyên vẹn. Cô gái lặng lẽ quay sang Dũng, môi run run như muốn nói gì đó nhưng không cất nổi lời.

Dũng nhìn họ, ánh mắt anh không còn giận dữ, chỉ có một nỗi buồn sâu thẳm: "Tôi không cần cảm ơn, nhưng… đừng nghi oan người đang cố làm điều tử tế."

Anh quay lưng đi, bỏ lại sau lưng ánh mắt áy náy và câm lặng.

Vài ngày sau, trời lại mưa. Dũng ngồi trước lán sửa xe nhỏ, lúi húi với con ốc cứng đầu trên bánh xe khách. Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên sau lưng: "Anh Dũng…?"

Anh ngẩng lên, thấy cô gái hôm trước. Tay cô cầm một túi quà nhỏ, gương mặt ánh lên sự chân thành. "Ba tôi nhờ tôi tìm anh. Ông rất biết ơn. Hôm đó nếu không có anh… ông không còn sống được nữa."

Dũng gật đầu. "Tôi chỉ làm điều cần làm."

Cô gái đặt túi quà xuống đất: "Chút trà và bánh… do chính tay ba tôi chuẩn bị. Mong anh nhận."

Anh nhìn túi quà, rồi nhìn cô gái. Trái tim anh lặng lại. Anh chợt thấy mình không còn cô độc giữa thế gian này. Anh khẽ nói: "Tôi giúp không phải vì chờ đợi đền đáp. Nhưng nếu lần sau ai đó giúp người thân mình, hãy cho họ niềm tin."

Mưa rơi đều đều. Dũng ngồi đó, ly trà nóng trong tay, lòng chợt nhẹ như chưa từng gánh gì. Trên con đường đầy nghi kỵ và hoài nghi này, vẫn có những ánh sáng nhỏ – như ánh mắt cô gái, như giọt trà nóng trong lòng bàn tay, như một điều tốt lành được chứng minh.

Và anh biết, anh sẽ vẫn tiếp tục sống tử tế, kể cả khi chẳng ai tin, bởi vì… anh hiểu, lòng tốt không phải để đòi hỏi, mà để giữ lại một phần người trong thế giới quá lạnh lùng.