Ba năm. Thời gian đủ dài để biến mọi thứ trở nên xa lạ, đủ dài để những lời hứa trở thành những kỷ niệm mờ nhạt. Tôi vẫn nhớ rõ ngày anh nói đi làm xa, đôi mắt lấp lánh niềm tin vào tương lai, giọng nói nghiêm nghị mà ấm áp: "Anh sẽ cố gắng, để chúng ta có cuộc sống tốt hơn." Lời nói ấy như cây kim chích sâu vào tim tôi, nỗi cô đơn bắt đầu len lỏi vào từng giấc ngủ. Mỗi ngày trôi qua, tôi đếm từng giờ, từng phút mong ngóng một tin nhắn, một cuộc gọi, một lời động viên dù chỉ là vài chữ ngắn ngủi.
Nhưng dần dần, những cuộc gọi ấy trở nên thưa thớt, tin nhắn chỉ còn vài dòng vô hồn. Tôi tự nhủ có lẽ anh quá bận, công việc áp lực, chỉ là thời gian thôi, rồi mọi thứ sẽ tốt hơn. Tôi vẫn tin, vẫn giữ trong lòng ngọn lửa hi vọng, dù nó ngày càng nhỏ lại, chập chờn trong bóng tối. Đêm nào tôi cũng nằm mơ thấy anh trở về, nụ cười quen thuộc, ánh mắt ấm áp như thuở ban đầu. Nhưng mỗi sáng thức dậy, chỉ còn lại sự im lặng lạnh lẽo.
Đêm ấy, khi xe anh dừng trước cổng nhà, tim tôi đập thình thịch không khác gì ngày đầu yêu. Ánh đèn vàng hắt lên khuôn mặt gầy guộc, sạm đi theo năm tháng xa cách. Anh kéo vali cũ kỹ theo sau, trong lòng tôi trào lên một niềm vui mơ hồ xen lẫn lo lắng. Anh nói có 2 tỷ đồng trong đó – số tiền anh dành dụm suốt ba năm. Niềm tin trong tôi như được nhen nhóm trở lại, tôi tưởng tượng đến cuộc sống mới, những dự định chưa từng nói thành lời.
Bữa cơm đêm đó được chuẩn bị thật chu đáo, từng món ăn nóng hổi, ánh đèn dịu dàng tạo nên không gian ấm cúng. Chúng tôi ngồi bên nhau, kể cho nhau nghe những ngày tháng qua, cười nói, như thể thời gian chưa từng chia cách. Tôi nhìn anh, ngỡ như mọi vết thương đều đã lành, nhưng ánh mắt anh – sâu thẳm và u sầu – làm tôi chạnh lòng. Khi màn đêm buông xuống, tôi khẽ đặt tay lên vai anh, lòng dâng trào cảm xúc mong muốn giữ mãi khoảnh khắc này. Nhưng anh lại co rúm người, nước mắt lăn dài trên gò má, giọng run rẩy gọi lời xin lỗi khiến tim tôi như bị bóp nghẹt.
Tôi ngồi im, nghe anh kể từng chi tiết sự thật mà bấy lâu nay tôi không thể ngờ tới. Số tiền 2 tỷ ấy không phải kết quả của công việc kỹ sư mà anh từng nói, mà là từ một con đường tăm tối – đường dây buôn hàng cấm xuyên quốc gia mà anh bị cuốn vào. Ba năm qua, anh sống trong sợ hãi, trong những ngày dài ẩn náu, đánh đổi tất cả để có thể gửi về cho tôi chút hy vọng về tương lai. Nhưng cú sốc lớn hơn chính là lời thú nhận anh đã phản bội tôi, có người phụ nữ khác – cô ấy đã giúp anh vượt qua những ngày đen tối nhất.
Tôi cảm thấy tay chân lạnh toát, đầu óc quay cuồng, hình ảnh người chồng từng yêu giờ tan vỡ như bức tranh vỡ nát. Anh van xin tôi tha thứ, giải thích rằng tình yêu vẫn còn, rằng người phụ nữ kia chỉ là phút yếu lòng trong lúc tuyệt vọng. Nhưng mỗi lời anh nói như những mũi dao sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim tôi. Tôi không khóc, không gào thét, chỉ im lặng đứng dậy, bước ra khỏi phòng để giữ lại chút kiêu hãnh cuối cùng.
Sáng hôm sau, anh quỳ trước cửa nhà, xin tôi cơ hội sửa chữa. Tôi nhìn anh, nhìn những đồng tiền 2 tỷ trên bàn – thứ anh đã đổi lấy cả nhân phẩm và lòng tin của tôi. Tôi thẳng thừng bảo anh hãy ra đi, mang theo tất cả, tôi không cần nữa. Anh bước đi, vali kéo lê trên nền đất, âm thanh ấy vang lên như tiếng vọng của một tình yêu đã chết.
Nhưng khi cửa đóng lại, nước mắt tôi mới tuôn rơi. Tôi không khóc vì mất anh, mà vì tự hỏi, nếu tha thứ liệu có thể xóa được vết thương sâu ấy không? Nếu giữ anh lại, tôi có thể tiếp tục sống cùng người chồng đã không còn thuộc về mình? Câu hỏi đêm đêm giày vò, hành hạ tôi, không lời giải đáp. Và sâu thẳm trong trái tim, tôi biết, dù anh có ở lại hay rời đi, tôi đã mất anh từ lâu.
Ngày tháng trôi qua, tôi sống trong nỗi cô đơn khắc khoải. Những lần đi chợ, đi làm, dù cố gắng cười nói, lòng vẫn luôn trống rỗng. Mỗi đêm, tôi lại nhớ về những kỷ niệm ngọt ngào, xen lẫn nỗi đau không nguôi. Bỗng một ngày, tôi nhận được cuộc gọi từ một người lạ – cô gái tên Hạnh, nói cô là con gái anh và người phụ nữ kia. Tin ấy như sấm nổ trong lòng tôi, khiến tôi bàng hoàng không thể tin.
Tôi không biết phải làm gì, nhưng bản năng người mẹ trong tôi thúc giục phải gặp cô bé. Chúng tôi hẹn gặp ở quán cà phê nhỏ, nơi ánh sáng dịu dàng làm dịu đi phần nào cảm xúc rối bời. Hạnh là cô gái trẻ, ánh mắt đượm buồn nhưng tràn đầy sự kiên cường. Cô kể về cuộc sống không trọn vẹn, về những ngày tháng không cha bên cạnh, về nỗi cô đơn và khát khao được yêu thương. Tôi nhìn cô, thấy phần nào bóng dáng người chồng tôi ngày xưa.
Tôi quyết định giúp Hạnh – không chỉ vì cô bé, mà còn vì bản thân mình. Chúng tôi cùng nhau vun đắp lại những mảnh vỡ của một gia đình từng tan nát. Trong thời gian ấy, tôi cũng học cách tha thứ, không phải cho anh, mà cho chính tôi – để có thể bước tiếp, để tìm lại niềm tin trong cuộc sống.
Một hôm, khi đang dọn dẹp nhà cửa, tôi tình cờ tìm thấy một bức thư anh để lại trước khi đi. Trong đó, anh viết về những day dứt, những đêm không ngủ, về nỗi đau khi phải lựa chọn giữa tình yêu và trách nhiệm. Anh xin lỗi vì đã khiến tôi tổn thương, và mong tôi có thể sống hạnh phúc dù không có anh bên cạnh. Những lời đó làm tôi khóc – khóc vì hiểu, vì đồng cảm, vì cả những điều chưa từng nói ra.
Cuộc sống dần trở lại bình thường, nhưng giờ đây tôi không còn cô đơn nữa. Hạnh trở thành người bạn đồng hành, người con gái mà tôi yêu thương như máu mủ ruột thịt. Chúng tôi cùng nhau vun đắp tương lai, cùng vượt qua những khó khăn, thử thách. Tôi thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn, không còn bị những bóng ma quá khứ đeo bám.
Một ngày đẹp trời, anh quay về. Không phải để lấy lại tình yêu hay xin tha thứ, mà để nhìn thấy gia đình mà mình từng đánh mất. Anh nhìn Hạnh, nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy hối hận và bình yên. Chúng tôi ngồi lại bên nhau, không phải để hàn gắn một tình yêu đã vỡ, mà để làm bạn, để hiểu rằng cuộc đời vẫn có thể tiếp tục dù qua bao thăng trầm.
Dưới ánh nắng vàng cuối thu, tôi đứng bên ban công, lòng tràn đầy hy vọng. Cuộc sống không hoàn hảo, nhưng tôi biết mình đã đủ mạnh mẽ để yêu thương, để tha thứ, và để bước tiếp. Tình yêu có thể vỡ tan, nhưng lòng bao dung sẽ chữa lành mọi vết thương. Tôi mỉm cười, chào đón một ngày mới với tất cả niềm tin và sức sống.