Trời chớm thu, những cơn gió nhẹ làm tán lá ngoài sân lay động như thở dài. Trong căn nhà nhỏ lặng lẽ nơi ngoại ô, Hùng ngồi trước hiên, tay ôm tách trà đã nguội. Anh 45 tuổi, mái tóc điểm bạc, sống cùng vợ và hai đứa con. Cuộc sống của anh bình dị như mọi người đàn ông trung niên khác – sáng đi làm, tối về ăn cơm với vợ con. Nhưng có một điều không ai biết: trong tim Hùng, luôn có một khoảng trống mơ hồ, như một mảnh ghép còn thiếu mà anh chẳng thể gọi tên.
Vợ anh – chị Mai, người phụ nữ tảo tần, cả đời chỉ biết lo cho chồng con. Mỗi sáng sớm chị dậy trước cả mặt trời, nấu ăn, dọn dẹp, rồi chuẩn bị mọi thứ chu toàn. Sự tận tụy ấy, thay vì khiến Hùng cảm động, lại dần trở nên quá quen thuộc, nhàm chán đến mức anh không còn cảm nhận được nó nữa. Ánh mắt chị mỗi ngày đều chứa đựng yêu thương, nhưng Hùng không còn thấy được điều ấy – hoặc có lẽ anh chẳng còn muốn thấy.
Một buổi chiều cuối tuần, trong lúc chờ khách hàng ở quán cà phê ven đường, Hùng gặp Lan. Cô gái trẻ, ánh mắt sắc sảo, nụ cười đầy sức sống, ăn mặc hiện đại – khác hẳn với tất cả những gì anh từng biết. Lan chủ động bắt chuyện. Cô nói năng thông minh, có chút nghịch ngợm, và đặc biệt là luôn khiến anh thấy mình quan trọng. Một cảm giác lạ lẫm mà anh đã lâu rồi không còn trải qua.
Những cuộc gặp cứ thế dày lên. Ban đầu là tình cờ, rồi dần trở thành cố ý. Họ cùng nhau đi ăn, đi xem phim, và trong một lần uống rượu cùng nhau, Hùng đã không về nhà. Từ lúc ấy, mọi thứ trượt dài. Hùng bắt đầu nói dối vợ, giấu giếm lịch trình, và mỗi lần bên Lan, anh cảm thấy như mình đang sống lại những năm tháng tuổi trẻ đã qua.
Một đêm, sau khi hai người bên nhau trong một khách sạn nhỏ, Lan quay sang hỏi: "Anh có yêu em không?". Hùng nhìn vào đôi mắt ấy, và nói dối cả chính mình: "Có. Anh yêu em". Câu nói như một dấu chấm hết cho cuộc đời cũ của anh.
Vài tuần sau, Hùng gom đồ đạc, để lại một lá thư ngắn cho Mai: "Anh cần tự do. Xin lỗi em và các con. Mong em hiểu". Cùng với vài triệu đồng để lại trên bàn, anh bước ra khỏi căn nhà từng là mái ấm, mang theo trái tim đầy mâu thuẫn.
Cuộc sống mới bắt đầu như mơ. Lan và anh thuê một căn hộ nhỏ trong trung tâm thành phố. Mỗi tối là những bữa ăn sang trọng, những lần âu yếm dưới ánh đèn mờ. Hùng thấy mình như một người khác – trẻ trung, tự do, không bị ràng buộc bởi trách nhiệm.
Nhưng rồi, như mọi giấc mơ, sự thật bắt đầu len lỏi. Một ngày nọ, Lan bảo Hùng chuẩn bị giấy tờ ly hôn để họ có thể sống công khai. Trong lúc tìm giấy tờ trong túi xách Lan, Hùng tình cờ phát hiện một bức ảnh cũ. Cô bé trong ảnh chừng 6–7 tuổi, đứng bên cạnh một người đàn ông có nét quen thuộc lạ lùng. Anh nhíu mày. "Ai đây?" – anh hỏi.
Lan khựng lại. Một thoáng ngập ngừng, rồi cô thở dài, kéo ghế ngồi đối diện anh. "Đó là em. Người đàn ông trong ảnh là bố em...". Giọng cô chậm rãi. "Ông ấy từng sống ở miền Trung, có một mối tình ngắn với mẹ em. Sau đó ông chuyển đi, mẹ em nuôi em một mình. Em từng tìm gặp ông ấy vài lần nhưng không có kết quả... mãi đến năm ngoái, em mới biết ông đã mất. Em giữ lại tấm ảnh đó để nhớ về ông".
Cổ họng Hùng nghẹn đắng. Anh vội lục lại trí nhớ. Mảnh ký ức xa xôi hiện về – người cha từng có một thời tuổi trẻ lông bông, từng kể qua về một mối tình cũ nhưng không bao giờ nhắc tên. Cái họ trong bức ảnh, khuôn mặt người đàn ông... tất cả ghép lại thành một sự thật rợn người. Lan – người phụ nữ anh yêu say đắm – hóa ra là em gái cùng cha khác mẹ của anh.
Hùng chết lặng. Căn phòng như xoay vòng. Lan thấy sắc mặt anh biến đổi, hoang mang hỏi: "Anh sao vậy?". Nhưng anh không trả lời. Anh đứng dậy, bước vào phòng tắm, nhìn chính mình trong gương. Gương mặt anh tái nhợt, méo mó vì kinh hoàng. Một tiếng nấc bật ra từ cổ họng.
Tối hôm đó, Hùng không ngủ. Anh ngồi nơi ban công, nhìn thành phố rực sáng mà lòng tối mịt. Bao nhiêu hy vọng, bao nhiêu ảo mộng tan vỡ chỉ trong khoảnh khắc. Anh thấy mình là một tội đồ – không chỉ vì phản bội gia đình, mà còn vì lao vào một mối quan hệ loạn luân không hề hay biết. Đêm dài như bất tận.
Sáng hôm sau, Hùng dậy sớm. Anh thu dọn ít đồ đạc, để lại bức thư cho Lan: "Anh xin lỗi. Anh không thể tiếp tục. Đừng tìm anh. Mong em sống tốt". Không ký tên. Không hẹn ngày gặp lại.
Anh rời đi, không quay đầu. Không trở về ngôi nhà cũ. Không đối diện với Mai và hai con, vì trong mắt họ, anh không còn xứng đáng. Hùng đến một thị trấn ven biển, sống lặng lẽ bằng nghề sửa xe đạp.
Nhiều năm trôi qua. Mái tóc anh bạc trắng. Mỗi chiều, anh lại ngồi trước hiên tiệm nhỏ, nhìn trẻ con đạp xe qua, lòng đầy tiếc nuối. Nhưng thời gian đã làm dịu vết thương. Một buổi sáng, khi đang vá xe cho một cậu bé, anh nghe có tiếng gọi phía sau: "Chú Hùng?". Anh quay lại, thấy một chàng trai trẻ, ánh mắt giống hệt con trai anh năm xưa.
"Mẹ cháu nhờ cháu tìm chú. Mẹ nói... mẹ chưa bao giờ oán giận. Chỉ mong chú sống tốt, và nếu có thể, hãy trở về... vì nhà vẫn luôn là nhà".
Hùng bật khóc. Bao nhiêu năm, nước mắt đầu tiên rơi xuống. Anh nhìn về hướng mặt trời đang lên, tim đập từng nhịp ngập ngừng nhưng mạnh mẽ. Lần đầu tiên sau nhiều năm, anh có một lý do để quay về.