Ánh nắng ban mai len lỏi qua khung cửa sổ, chiếu sáng căn phòng làm việc nhỏ bé của Minh. Anh ngồi trước màn hình máy tính, lướt qua từng hồ sơ ứng tuyển cho vị trí nhân viên kinh doanh của công ty. Đôi mắt mệt mỏi vì thức khuya, nhưng anh vẫn cố gắng hoàn thành công việc trước thời hạn. Bỗng nhiên, một cái tên quen thuộc hiện lên trên màn hình khiến anh giật mình.
"Nguyễn Văn Huy" – cái tên ấy như một tiếng sét đánh ngang tai. Minh không thể tin vào mắt mình. Anh mở hồ sơ ra, nhìn chằm chằm vào bức ảnh đính kèm. Khuôn mặt ấy, ánh mắt ấy, dù đã trưởng thành hơn, nhưng không thể nhầm lẫn. Đó chính là Huy – người em trai thất lạc của anh suốt bao năm qua.
Ký ức ùa về như thước phim quay chậm. Ngày ấy, khi Minh mới lên mười, gia đình anh gặp biến cố lớn. Cha mẹ ly hôn, mỗi người mang theo một đứa con. Minh ở lại với mẹ, còn Huy theo cha chuyển đến nơi khác sinh sống. Từ đó, hai anh em mất liên lạc. Minh đã nhiều lần cố gắng tìm kiếm em trai, nhưng mọi nỗ lực đều vô vọng.
Trái tim Minh đập loạn nhịp. Anh không biết nên làm gì. Gọi điện cho Huy ngay bây giờ? Hay chờ đến buổi phỏng vấn để xác nhận? Sau một hồi suy nghĩ, anh quyết định giữ im lặng và chờ đợi.
Ngày phỏng vấn đến, Minh ngồi trong phòng họp, lòng hồi hộp như lần đầu tiên đi thi đại học. Cánh cửa mở ra, một chàng trai bước vào. Anh cao ráo, gương mặt sáng sủa, ánh mắt tự tin. Minh đứng dậy, cố gắng giữ bình tĩnh, mời Huy ngồi xuống.
Cuộc phỏng vấn diễn ra trong không khí chuyên nghiệp. Minh đặt những câu hỏi thông thường, nhưng trong lòng anh là một cơn bão cảm xúc. Anh quan sát từng cử chỉ, từng biểu cảm của Huy, cố gắng tìm kiếm dấu hiệu nhận biết. Cuối cùng, không thể chịu đựng thêm, Minh hỏi: "Huy, em có từng sống ở Hà Nội không?"
Huy ngạc nhiên, trả lời: "Dạ, em sinh ra ở Hà Nội, nhưng chuyển vào Sài Gòn từ nhỏ." Minh tiếp tục: "Em có nhớ tên mẹ mình là gì không?" Huy trầm ngâm: "Em chỉ nhớ mẹ tên Lan, nhưng em không có nhiều ký ức về bà." Minh không thể kìm nén nữa, nước mắt anh trào ra: "Huy, anh là Minh, anh trai của em đây."
Huy sững sờ, đôi mắt mở to, miệng lắp bắp: "Anh... Minh?" Anh đứng dậy, tiến đến ôm chầm lấy Minh. Hai anh em ôm nhau, nước mắt hòa lẫn niềm vui sướng. Sau bao năm xa cách, cuối cùng họ cũng tìm thấy nhau.
Sau buổi phỏng vấn, Minh và Huy cùng nhau đi uống cà phê, kể cho nhau nghe về cuộc sống của mình. Huy kể về những năm tháng sống cùng cha, về những khó khăn, những kỷ niệm mờ nhạt về mẹ và anh trai. Minh chia sẻ về cuộc sống với mẹ, về những lần tìm kiếm em trai trong vô vọng. Cả hai nhận ra rằng, dù xa cách, tình anh em vẫn luôn hiện hữu trong trái tim họ.
Minh quyết định nhận Huy vào làm việc tại công ty. Không chỉ vì tình thân, mà còn vì năng lực và sự nhiệt huyết của Huy. Hai anh em cùng nhau làm việc, cùng nhau bù đắp những năm tháng xa cách. Họ thường xuyên về thăm mẹ, tổ chức những bữa cơm gia đình ấm cúng.
Một ngày nọ, Huy nhận được cuộc gọi từ một người lạ. Đó là người bạn cũ của cha anh, thông báo rằng cha anh đang bệnh nặng và muốn gặp lại con trai. Huy bối rối, không biết nên làm gì. Minh khuyên em nên đi thăm cha, dù sao ông cũng là người đã nuôi dưỡng Huy suốt bao năm qua.
Huy quyết định bay ra Hà Nội gặp cha. Cuộc gặp gỡ đầy xúc động, cha anh rơi nước mắt xin lỗi vì đã không giữ được gia đình, vì đã để hai anh em xa cách. Huy tha thứ cho cha, hiểu rằng ai cũng có những sai lầm và đáng được tha thứ. Anh hứa sẽ thường xuyên thăm nom và chăm sóc ông.
Trở về Sài Gòn, Huy cảm thấy nhẹ lòng. Anh tiếp tục công việc, cùng anh trai xây dựng công ty ngày càng phát triển. Cuộc sống của họ dần ổn định, tràn đầy hạnh phúc và yêu thương. Họ nhận ra rằng, dù cuộc đời có nhiều biến cố, tình thân vẫn luôn là sợi dây gắn kết bền chặt nhất.
Một buổi tối, Minh và Huy ngồi trên sân thượng, ngắm nhìn thành phố rực rỡ ánh đèn. Minh nói: "Anh chưa bao giờ nghĩ rằng chúng ta sẽ gặp lại nhau." Huy mỉm cười: "Em cũng vậy. Nhưng em tin rằng, định mệnh đã sắp đặt để chúng ta tìm thấy nhau." Cả hai cùng nâng ly, chúc mừng cho cuộc hội ngộ kỳ diệu và cho tương lai tươi sáng phía trước.