Ánh nắng ban mai len qua khung rèm mỏng, nhuộm vàng căn phòng nhỏ nơi Minh đang ngồi lặng lẽ trước màn hình máy tính. Ánh sáng dịu dàng không xua đi được vẻ mệt mỏi trên gương mặt anh sau một đêm dài mất ngủ vì công việc. Những tập hồ sơ ứng tuyển vẫn nằm lặng lẽ trên bàn, đợi anh rà soát từng chi tiết. Đôi mắt anh nặng trĩu, nhưng tinh thần vẫn cố gắng bám trụ để hoàn thành công việc đúng hạn.
Trong màn hình sáng xanh nhạt, một cái tên bất ngờ hiện ra khiến Minh thoáng sững lại, như có một dòng điện chạy dọc sống lưng. "Nguyễn Văn Huy." Anh lẩm nhẩm cái tên ấy, rồi lập tức click vào hồ sơ đính kèm. Một bức ảnh hiện lên – ánh mắt ấy, sống mũi ấy, nét mặt ấy... quen thuộc đến nao lòng.
Minh cảm giác thời gian như dừng lại. Một đoạn ký ức xa xăm ùa về, như cuộn phim cũ rách rời nhưng vẫn nguyên vẹn cảm xúc. Anh thấy lại mình khi còn là một đứa trẻ mười tuổi, đứng lặng trong gian bếp vắng, nghe tiếng mẹ khóc. Ngày hôm đó, cha mẹ anh chia tay. Cha dắt Huy đi, để lại Minh với mẹ. Không một lời hứa hẹn, không một cuộc gọi sau đó. Huy – em trai anh, đã biến mất khỏi cuộc đời anh từ đó.
Nhiều năm trôi qua, Minh đã không ngừng tìm kiếm. Anh từng gọi đến từng văn phòng luật sư, từng nhóm thiện nguyện, từng đứa bạn cũ của cha... nhưng chỉ nhận lại những cái lắc đầu. Nỗi đau vì mất em trai trở thành vết thương âm ỉ không bao giờ lành trong lòng anh.
Giờ đây, cái tên ấy hiện diện ngay trước mắt anh, trong một hồ sơ xin việc. Trái tim Minh đập nhanh, rối loạn. Anh nên làm gì? Gọi ngay cho Huy? Hay chờ tới buổi phỏng vấn để xác nhận? Nỗi mong chờ và sợ hãi đan xen khiến anh lặng đi. Cuối cùng, anh chọn im lặng. Anh cần nhìn tận mắt, nghe tận tai.
Buổi phỏng vấn diễn ra trong một ngày mưa nhẹ. Minh ngồi trong phòng họp, ánh mắt dán chặt vào cánh cửa đang khẽ khép. Khi nó mở ra, một chàng trai bước vào – cao ráo, gương mặt trưởng thành nhưng mang dáng nét thân quen không thể lẫn vào đâu được. Minh khẽ nuốt nước bọt, đứng dậy mời Huy ngồi xuống.
Cuộc trò chuyện diễn ra chậm rãi. Minh cố giữ giọng bình tĩnh như bao ứng viên khác. Nhưng trong lòng anh là cơn sóng ngầm dữ dội. Từng ánh nhìn, từng cái nhếch môi, từng cái gật đầu của Huy đều khiến anh nghẹn ngào. Là em anh không? Có thể nào lại là một người trùng tên trùng mặt?
Khi không thể kiềm nén được nữa, Minh hỏi: "Huy, em có từng sống ở Hà Nội không?" Huy ngập ngừng: "Dạ, có. Nhưng em chuyển vào Sài Gòn từ khi còn nhỏ. Em không nhớ nhiều." Minh gặng hỏi tiếp: "Tên mẹ em là gì?" Huy ngẫm nghĩ, rồi đáp khẽ: "Em chỉ nhớ bà tên Lan... nhưng em không rõ lắm. Cha em hiếm khi nhắc về bà."
Khoảnh khắc ấy, nước mắt Minh rơi. Anh nghẹn giọng: "Huy... anh là Minh. Anh trai của em đây."
Không khí chợt đặc lại, như đông cứng trong một nhịp đập. Huy nhìn chằm chằm vào anh, đôi mắt mở to. Miệng anh lắp bắp: "Anh... Minh? Anh là..." Rồi như một phản xạ vô thức, Huy đứng bật dậy, bước đến ôm chầm lấy anh. Cái ôm siết chặt, nghẹn ngào. Hai người đàn ông, hai đứa trẻ năm xưa, nay ôm nhau trong giọt nước mắt đoàn tụ.
Buổi phỏng vấn tan trong niềm vui không thể diễn tả thành lời. Minh đề nghị Huy đi uống cà phê. Cả hai ngồi suốt buổi chiều trong một quán nhỏ ven đường, kể cho nhau nghe những năm tháng dài đằng đẵng không nhau. Huy kể về cha – người đàn ông cộc cằn nhưng tận tụy, về tuổi thơ thiếu thốn tình cảm mẹ và anh trai. Minh kể về mẹ – người phụ nữ tảo tần, về những đêm thức trắng nhớ em trai đến quặn lòng.
Họ nhận ra rằng, dù xa cách, dù từng bị xóa nhòa bởi thời gian, tình anh em vẫn luôn tồn tại. Dưới những lớp bụi mờ của ký ức, ngọn lửa yêu thương chưa bao giờ tắt.
Minh quyết định nhận Huy vào làm việc tại công ty, không chỉ vì tình thân mà còn vì sự thông minh, tự tin và đam mê của em trai. Trong công việc, Huy thể hiện sự cầu tiến, sáng tạo và luôn lắng nghe. Hai anh em phối hợp ăn ý, như thể chưa từng có năm tháng xa cách nào chen vào giữa họ.
Những ngày cuối tuần, họ đưa mẹ đi dạo, nấu ăn cùng nhau, ngồi xem lại những bức ảnh cũ mờ nét. Mẹ Minh – người tưởng rằng không bao giờ gặp lại con trai út – khóc trong hạnh phúc. Những bữa cơm gia đình ấm áp dần trở thành điều quen thuộc, như thể thời gian đã lùi lại để bù đắp những năm tháng mất mát.
Một ngày nọ, khi Minh đang họp thì Huy gọi với giọng lạ lẫm: "Anh, em vừa nhận được cuộc gọi... từ bạn cũ của ba. Ba đang bệnh nặng. Ông muốn gặp em."
Minh im lặng một lát rồi nhẹ nhàng nói: "Em nên đi, Huy à. Dù thế nào đi nữa, ông ấy cũng là người đã nuôi em trưởng thành. Có những điều... nếu không đối mặt bây giờ, sau này sẽ hối tiếc."
Huy bay ra Hà Nội vào sáng hôm sau. Trên chuyến bay, lòng anh ngổn ngang. Nỗi giận dỗi năm xưa, cảm giác bị chia cắt, bị mất mẹ và anh trai... tất cả ùa về. Nhưng khi anh bước vào phòng bệnh, thấy người đàn ông gầy gò, ánh mắt mỏi mệt nhìn anh với giọt nước mắt lặng lẽ, trái tim anh dịu lại.
Cha anh xin lỗi. Không bằng những lời hoa mỹ, mà bằng ánh mắt thật lòng. "Ba xin lỗi vì không thể giữ được gia đình. Vì đã khiến các con xa nhau..." Huy chỉ lặng lẽ gật đầu, rồi ôm lấy cha. Anh tha thứ, không phải vì quá khứ không còn đau, mà vì anh chọn không để nó ngăn bước tương lai.
Khi trở về Sài Gòn, Huy như nhẹ bớt một tảng đá trong lòng. Anh quay lại công việc với tinh thần mới, cùng Minh đưa công ty phát triển vững vàng. Họ không chỉ là anh em, mà còn là đối tác, là tri kỷ, là gia đình mà số phận từng muốn chia lìa nhưng rồi lại gắn kết bền chặt hơn bao giờ hết.
Một tối muộn, cả hai ngồi trên sân thượng công ty, ly trà nóng nghi ngút trong tay. Minh nhìn xuống thành phố lung linh ánh đèn, thở dài: "Anh từng nghĩ... sẽ không bao giờ tìm lại được em."
Huy mỉm cười, ánh mắt xa xăm: "Em cũng nghĩ vậy. Nhưng có lẽ... máu mủ chẳng thể nào lạc nhau mãi được đâu, anh nhỉ."
Họ cụng ly, không cần lời chúc. Chỉ cần sự hiện diện của nhau, là đủ để bắt đầu một chương mới – nơi tình thân là ngọn đèn không bao giờ tắt trong tim mỗi người.