Chiều hôm ấy, trời đổ mưa bụi, từng hạt nhỏ li ti giăng khắp mái ngói cũ kỹ của những dãy nhà quanh trung tâm xã hội. Không khí se lạnh len lỏi qua khung cửa sổ, phả vào căn phòng nhỏ nơi Na đang ngồi cặm cụi sắp xếp hồ sơ cho chuyến đi thiện nguyện sắp tới. Cô lặng lẽ làm việc, từng cử chỉ cẩn thận, tỉ mỉ như thói quen đã hình thành từ lâu.
Tiếng cửa mở khẽ vang lên, kéo cô khỏi mạch suy nghĩ. Người quản lý bước vào, ánh mắt lấp lửng: “Có một nhà tài trợ muốn gặp em. Ông ấy không muốn ồn ào, chỉ muốn nghe em trình bày trực tiếp.” Na khẽ gật đầu, lau bàn tay vào vạt áo khoác rồi đứng dậy, lòng thoáng chút tò mò.
Cuối hành lang, một người đàn ông đứng quay lưng lại, dáng người cao gầy, khoác chiếc áo màu sẫm. Mái tóc hoa râm được cắt gọn gàng, lưng hơi còng, nhưng vẫn toát lên vẻ nghiêm nghị. Nghe tiếng bước chân, ông quay lại. Đôi mắt ông đen trầm, lặng lẽ như mặt hồ không gợn sóng.
“Chào cháu. Ta là Hải,” ông nói, giọng khẽ khàng nhưng có gì đó chậm rãi, trĩu nặng như những năm tháng đã qua.
Na bắt tay ông, hơi gượng gạo, rồi mời ông vào văn phòng. Cô bắt đầu trình bày về dự án, các hoạt động thiện nguyện, cách thức triển khai. Ông lắng nghe rất chăm chú, ánh mắt không rời khỏi cô, thi thoảng khẽ gật đầu. Nhưng có gì đó trong ánh mắt ấy khiến cô thấy bất an – như thể ông đang cố tìm kiếm điều gì sâu xa hơn, sau từng lời cô nói.
Gần cuối cuộc gặp, ông Hải mở ví ra để lấy séc tài trợ. Một tấm ảnh cũ mèm bất ngờ rơi xuống. Na cúi xuống nhặt, và thời gian như ngừng lại trong khoảnh khắc ấy.
Tấm ảnh cũ màu đã ngả vàng, chụp một người phụ nữ trẻ bế đứa bé gái trước ngôi nhà mái ngói đỏ. Đứa bé ấy là cô. Người phụ nữ ấy... là mẹ cô.
Tim Na chợt thắt lại, cổ họng nghẹn cứng.
“Cái này… từ đâu mà ông có?” – cô hỏi, giọng run lên, hai tay siết chặt mép ảnh.
Ông Hải im lặng. Rồi ông nhìn cô, ánh mắt u uẩn như biển đêm. “Là… cha đã chụp. Khi con mới ba tuổi.”
Na đứng lặng đi, cảm giác như mặt đất dưới chân đang rạn nứt.
“Không. Cha tôi đã chết. Mẹ tôi nói vậy.”
Ông Hải lắc đầu, giọng nghẹn lại: “Cha không chết. Chỉ là… đã không thể ở bên con. Cha đã để con và mẹ con phải ra đi, trong tủi nhục.”
Cô đứng dậy, lùi một bước, ánh mắt rực lửa giận. “Ông đang giỡn với tôi à? Sau hai mươi năm, ông đến đây, tự nhận là cha tôi, chỉ vì một bức ảnh?”
“Không chỉ vì bức ảnh, Na. Mà vì cha nhận ra con. Từ ánh mắt, từ giọng nói, từ sự nhân hậu mà con mang theo. Con giống mẹ... đến lạ lùng.”
Na cắn môi đến bật máu. Ký ức ngày xưa ùa về như thác lũ: những đêm mẹ khóc thầm bên gối, những câu hỏi cô từng giấu kín – cha là ai, tại sao người ta có cha còn mình thì không. Tất cả như mảnh gương vỡ vụn đang cứa vào tim cô.
“Vì sao mẹ tôi phải nói dối tôi suốt hai mươi năm?” – cô hỏi, từng chữ như rơi xuống từ vực sâu.
“Vì cha đã sai. Gia đình cha phản đối mẹ con kịch liệt khi biết mẹ mang thai. Cha… không đủ dũng khí. Cha đã để họ đuổi mẹ đi. Lúc nhận ra thì đã quá muộn. Khi cha tìm lại được, mẹ con đã rời khỏi nơi đó từ lâu...”
Na ngồi sụp xuống ghế, nước mắt không kìm được. Từ nhỏ cô đã học cách mạnh mẽ, học cách tự mình đứng dậy. Nhưng giờ đây, sự thật này như con dao xoáy sâu vào vết sẹo chưa từng lành.
“Thế những năm tôi đói khổ thì sao? Khi mẹ tôi bệnh nằm liệt giường, ông ở đâu? Khi bà ngoại đi xin từng đồng cho tôi học đại học, ông ở đâu?” – giọng cô nghẹn lại, run rẩy, nhưng vẫn cố gào lên như đứa trẻ bị bỏ rơi vừa tìm lại được người để trách móc.
Ông Hải cúi đầu, vai run nhẹ. “Cha không có lý do nào đủ để con tha thứ. Nhưng cha xin một điều… được ở gần con. Không phải để làm cha, mà là để được dõi theo con, như một kẻ chuộc lỗi.”
Na im lặng rất lâu. Cô bước ra khỏi phòng, bỏ lại sau lưng người đàn ông già nua vẫn ngồi đó, tay nắm chặt tấm ảnh ngả màu, đôi mắt nhòe nước.
Những ngày sau đó, cô tránh nghĩ đến cuộc gặp ấy. Nhưng mỗi lần đi công tác trở về, cô lại thấy một bó hoa đồng tiền đặt trước cửa trung tâm – loài hoa mà mẹ từng rất thích. Không có tấm thiệp, không một lời nhắn. Chỉ là những cánh hoa nhẹ nhàng như bàn tay âm thầm vỗ về.
Rồi một hôm, cô nhận được bưu kiện lạ. Bên trong là quyển sách cổ từng là ước mơ thuở nhỏ – cuốn cô từng mơ có khi đứng trước tủ kính hiệu sách. Trên trang đầu là dòng chữ nguệch ngoạc nhưng nắn nót: “Mỗi người có một cách để yêu thương. Cha chỉ biết làm thế này.”
Na ngồi rất lâu bên khung cửa sổ, lòng trĩu nặng. Cô không biết nên giận hay nên xót xa. Có thứ cảm xúc không tên cứ gõ cửa trái tim cô, âm thầm như những giọt mưa rơi đêm hôm ấy.
Cô lấy điện thoại, mở ra dãy số đã lưu nhưng chưa bao giờ dám gọi. Tay cô run nhẹ, nhưng lòng cô đã có câu trả lời.
“Cháu muốn gặp ông. Không hứa gì cả. Chỉ là… muốn nghe thêm về mẹ cháu. Và về người đàn ông mà cháu từng tin đã chết.”
Đầu dây bên kia, chỉ có tiếng thở dài rất khẽ, rồi một tiếng: “Cảm ơn con. Cảm ơn con đã cho cha được sống lại, lần nữa.”
Ngoài trời, mưa đã tạnh. Nắng nhạt trải dài trên những mái ngói cũ, nhẹ tênh và dịu dàng. Như một sợi chỉ mảnh, đã lặng lẽ nối lại hai đầu của đoạn đường bị đứt – bằng tha thứ.