Min menu

Pages

Ông t/ỷ ph/ú giả làm người bán trứng đến lễ cưới, không ai ngờ hành động nhỏ của cô dâu khiến cả hội trường l/ặng i/m và c/ái kế/t...

 Tiếng còi xe vọng lên từ con phố nhỏ, nơi từng căn nhà chen chúc nhau như thể sợ bị lãng quên giữa thành phố rộng lớn. Giữa dòng người vội vã, ông lão lom khom đẩy chiếc xe gỗ cũ kỹ, trên xe chỉ có một giỏ trứng gà tre được buộc bằng sợi dây thừng sờn màu. Bộ áo quần ông mặc đã bạc phếch theo năm tháng, chân mang đôi dép tổ ong nứt đế. Mồ hôi đổ từng giọt lăn xuống gò má đã hằn sâu nếp nhăn. Nhưng trong đôi mắt ông, thứ ánh sáng âm ỉ như lửa than vẫn cháy – ánh sáng của một người cha đang thử lòng cô con dâu tương lai.

Hôm nay là lễ đính hôn của con trai ông – Dũng, người mà ông luôn tự hào. Dũng là tổng giám đốc tập đoàn lớn, điềm đạm, thông minh, nhưng lại chưa một lần dắt bạn gái về nhà. Mãi đến một tuần trước lễ đính hôn, ông mới được biết mặt cô gái tên Lan – người con dâu tương lai mà ông chưa từng gặp, chưa từng trò chuyện, và cũng chưa rõ lòng dạ.



Ông từng nói với con trai: “Cưới vợ là chuyện cả đời. Không chỉ là thương nhau, mà còn là hiểu nhau, tôn trọng gia đình nhau. Ba không muốn sau này con hối hận vì chọn nhầm người.”
Dũng cười: “Ba yên tâm. Lan thương con thật lòng.”
Nhưng ông không dễ bị thuyết phục. Tài sản ông để lại không nhỏ, và ông đã thấy quá nhiều gương mặt đẹp, lời nói ngọt ngào ẩn chứa lòng tham. Vì thế, ông quyết định thử lòng cô gái này. Không phải bằng tiền, mà bằng chính vẻ ngoài nghèo khó nhất của ông.

Lễ đính hôn được tổ chức ở một khách sạn sang trọng. Dàn xe đón dâu xếp hàng dài, mọi người ai nấy đều ăn mặc bảnh bao, trên tay là những món quà đắt đỏ. Còn ông, vẫn với chiếc xe trứng cọc cạch, đứng bên ngoài, nhìn từng người bước vào, ánh mắt chăm chú.

Ông không bước vào bằng cổng chính. Ông lặng lẽ đi vòng sau, nhờ một người phục vụ giúp chuyển giỏ trứng vào trong với lời nhắn: “Bảo là cha của chú rể gửi cho cô dâu tương lai món quà quê, mong cô ấy không chê.”

Người phục vụ hơi ái ngại, nhưng cũng gật đầu rồi mang giỏ trứng đi.

Trong sảnh cưới, Lan mặc chiếc váy trắng tinh khôi, đứng cạnh Dũng cười rạng rỡ. Nhưng khi người phục vụ đặt giỏ trứng gà tre lên bàn quà tặng, mọi ánh mắt bắt đầu xôn xao. Lan cau mày, môi khẽ mím lại, ánh mắt bối rối nhìn Dũng.
“Cái gì đây? Trứng gà quê à?” – một người họ hàng bên nhà gái nhăn mặt hỏi.
“Nghe bảo là… cha của chú rể gửi.” – người phục vụ ngập ngừng.

Lan cười gượng, nhưng không giấu được nét khó chịu. Cô khẽ kéo tay Dũng:
“Sao ba anh gửi thứ… lạ vậy? Trứng quê giữa sảnh tiệc sang trọng?”
Dũng nhìn cô, định trả lời, nhưng cô đã quay sang nói nhỏ, giọng không giấu nổi bực bội:
“Người ta nhìn vào tưởng nhà anh nghèo. Không hợp khung cảnh chút nào. Anh nhắn ba đem về giùm được không?”

Câu nói đó như một nhát dao lạnh lùng đâm vào tim ông đang đứng sau cánh cửa, nghe trọn từng lời. Ánh mắt ông tối lại, bàn tay run rẩy nắm chặt cán xe đẩy. Dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng ông vẫn không ngờ – lòng người con gái mà con trai ông yêu lại hẹp hòi và tính toán như vậy.

Dũng nhìn bạn gái, thoáng sững người, rồi trầm giọng:
“Ba anh không hay làm mấy chuyện hình thức. Nếu đó là món quà ông tự tay chuẩn bị thì anh nghĩ… nên trân trọng.”
Lan khựng lại, cảm thấy mình lỡ lời. Cô vội cười xoà, chối:
“Không phải em chê. Chỉ là… ngại ánh mắt người ngoài thôi.”

Câu nói nghe có vẻ hợp lý, nhưng lại rạch thêm một đường sâu hơn vào tâm hồn ông lão đang đứng nép mình giữa lối đi tối.

Sau đó ông lặng lẽ quay xe, không vào tiệc. Trước khi đi, ông để lại một mảnh giấy dưới giỏ trứng:
“Đây là trứng gà tre mẹ Dũng từng nuôi, cô ấy mất khi nó mới 3 tuổi. Từ nhỏ tôi vẫn giữ thói quen nuôi vài con cho vui. Mong con dâu tương lai đừng chê món quà quê mùa của một ông già quê mùa.”

Khi giỏ trứng được mở ra, mọi người đều ngạc nhiên: từng quả trứng đều được bọc trong tấm khăn lụa, có khắc những câu thơ nho nhỏ. Lan cầm một quả, lặng người khi đọc:
“Trứng nhỏ nhưng tình sâu
Cha già không nói nhiều
Chỉ mong con thấu hiểu
Tình thân quý hơn vàng.”

Dũng cầm mảnh giấy đọc xong, im lặng hồi lâu. Đôi mắt anh đỏ hoe.
Lan bắt đầu cảm thấy hoang mang, điều gì đó trong cô như bị kéo giật xuống. Từ khi yêu Dũng, cô chưa từng nghe anh nói nhiều về mẹ. Cô chưa từng nghĩ, người đàn ông trông khắc khổ kia lại là cha của một tổng giám đốc.

Lễ đính hôn diễn ra trọn vẹn nhưng trong lòng Dũng là những khoảng lặng không tên. Anh đã từng tin tưởng Lan tuyệt đối, nhưng khoảnh khắc cô cau mày vì giỏ trứng quê làm lòng anh vỡ vụn một mảnh.

Hai ngày sau, ông lão “bán trứng” biến mất. Dũng về quê tìm cha nhưng không gặp. Căn nhà gỗ cũ đóng cửa. Hàng xóm nói ông đi xa mấy ngày, không rõ đi đâu. Lòng Dũng như lửa đốt, gọi điện không được, tin nhắn không trả lời.
Anh bắt đầu suy ngẫm mọi chuyện. Anh nhận ra sự thất vọng ẩn sau những lời cha từng nói. Anh bắt đầu nhìn lại Lan – người anh yêu, và cả chính mình – người luôn chạy theo công việc, bỏ quên những điều nhỏ nhặt như giỏ trứng quê nhà.

Cùng lúc đó, Lan thấy trong điện thoại một tin nhắn chưa đọc từ số lạ:
“Nếu mai mất tất cả, con có còn giữ lòng yêu thương với người đàn ông bên cạnh không?”
Cô sững sờ. Tin nhắn như lột trần một nỗi sợ trong lòng cô – nỗi sợ yêu sai, cưới nhầm, sống khổ. Cô yêu Dũng, nhưng vẫn luôn tin tưởng vào tiền bạc, sự an toàn, chứ chưa bao giờ thử tưởng tượng cuộc sống với một người “không còn gì”.

Hôm sau, Dũng đến tìm Lan. Anh không giận, không trách, chỉ hỏi:
“Nếu một ngày anh mất hết, em có sẵn sàng ở lại?”
Lan không thể trả lời ngay. Im lặng của cô dài như một vết cắt.

Nhưng rồi, đêm đó, cô không ngủ được. Cô nhớ lại ánh mắt người đàn ông già hôm đó – ánh mắt không phải của một ông bán trứng, mà là ánh mắt của một người cha yêu con đến tận cùng. Cô thấy xấu hổ. Cô nhận ra bản thân chưa bao giờ xứng đáng với người đàn ông đứng cạnh mình nếu chỉ biết cân đo bằng sĩ diện.

Sáng hôm sau, Lan một mình bắt xe về quê Dũng. Cô tìm khắp nơi, cuối cùng cũng thấy ông đang ngồi bên bờ ao, thả cần câu, vẻ mặt trầm ngâm.
Cô đến gần, cúi đầu thật thấp:
“Con xin lỗi. Con đã sai khi không hiểu được tấm lòng của ba.”
Ông lặng thinh. Rồi cười nhạt:
“Con có biết, ba giả nghèo không phải để xem con chê nghèo, mà để xem con có biết quý trọng điều giản dị không?”

Lan rơi nước mắt. Cô ngồi xuống cạnh ông, cầm tay ông – bàn tay đầy chai sạn.

“Ba có thể không tin con, nhưng con sẽ cố để ba tin. Không vì tiền, mà vì người đàn ông con chọn.”

Một tuần sau, đám cưới vẫn diễn ra. Nhưng lần này, ông Tỷ phú – cha của chú rể – xuất hiện trước mặt mọi người trong bộ vest chỉn chu, gương mặt rạng rỡ.
“Cảm ơn con vì đã dũng cảm thay đổi. Giàu nghèo không quan trọng, lòng người mới là thứ khó đo.”

Dũng ôm Lan vào lòng, khẽ thì thầm:
“Cảm ơn em vì đã quay lại.”
Lan mỉm cười, nước mắt lăn dài – không phải vì xấu hổ, mà vì biết mình đã học được bài học lớn nhất cuộc đời: Trái tim thật thà mới là tài sản quý nhất.