Min menu

Pages

Cha chồng t/ỷ p/hú cải trang thành ông bán trứng đến đám cưới, phản ứng của con dâu tương lai khiến ai nấy s/ững s/ờ và cái k/ết...

 Nắng trưa rát như dao cứa vào da thịt. Ông lão lưng còng, tay run run bưng rổ trứng vịt lộn cũ kỹ, từng bước chậm chạp tiến vào khuôn viên sang trọng nơi đang diễn ra lễ cưới. Bộ quần áo bạc màu, đôi dép tổ ong sứt quai, mồ hôi lấm tấm thấm qua lớp vải, khiến ông trông không khác gì một người bán hàng rong bình thường. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào ông với vẻ khó hiểu lẫn dè bỉu.

Không ai biết rằng, ẩn sau dáng vẻ nghèo khổ ấy là ông Tư – một người đàn ông từng nằm trong danh sách 10 tỷ phú ngầm của thành phố. Ông không đến để buôn bán, mà để thử lòng cô dâu tương lai – người con gái mà con trai ông đã hết lòng yêu thương và sắp trao gửi cuộc đời.


Lễ cưới được tổ chức trong một khách sạn 5 sao bậc nhất thành phố. Hoa tươi ngập tràn, bàn tiệc được bày biện cầu kỳ, khách mời đều là những gương mặt quyền quý trong giới kinh doanh và chính trị. Cô dâu – Mai – xinh đẹp rạng rỡ trong bộ váy cưới trắng muốt, nụ cười như hoa nở trên môi.

Ông Tư đứng ở cổng, tay khẽ run khi nâng rổ trứng lên ngang ngực. Ông không bước vào ngay, chỉ lặng lẽ quan sát từ xa. Một vài nhân viên bảo vệ đã tiến lại gần, toan đuổi ông đi, nhưng ánh mắt ông nhìn khiến họ chững lại. Ánh mắt ấy không phải của kẻ ăn xin, mà là ánh mắt của một người từng trải, đầy uy lực.

Mai đang đứng chụp hình với khách, chợt nhận ra sự xôn xao phía cổng. Cô cau mày, rồi nhăn nhó khi thấy ông lão bán trứng. Không nén được vẻ khó chịu, cô bước tới, đôi giày cao gót dẫm mạnh trên nền gạch hoa bóng loáng. "Ông làm gì ở đây? Đây là khách sạn sang trọng, không phải nơi để bán trứng!" – cô nói, giọng đầy bực dọc.

Ông Tư nhìn cô, mỉm cười nhẹ. "Tôi chỉ muốn tặng ít trứng cho cô dâu, coi như chúc mừng ngày cưới." Nói rồi, ông lấy từ trong rổ ra hai quả trứng đã được buộc bằng dải ruy băng đỏ cũ kỹ. Mai sững người trong vài giây, rồi phá lên cười mỉa: "Trứng á? Ông tưởng tôi ăn xin à? Mang mấy thứ hôi hám này đi đi, đừng làm dơ chỗ này."

Cả khu sảnh lặng đi vài nhịp, rồi vài tiếng cười khúc khích vang lên từ đám khách trẻ. Một người phụ nữ trong gia đình chú rể định can thiệp, nhưng bị Mai lườm, phải rụt lại. Ông Tư không nói gì, chỉ cúi đầu, quay lưng lặng lẽ bước đi. Đôi vai gầy gò rung nhẹ, không ai biết là vì nắng, hay vì những lời vừa rồi.

Vài phút sau, chú rể – Hưng – từ trong phòng thay đồ bước ra. Vừa thấy ánh mắt thất thần của bảo vệ, anh hỏi vội. Khi biết chuyện, mặt anh tái đi. "Cha tôi... ông cụ bán trứng ấy... là cha tôi!"

Một cú nổ như sấm giáng vào lễ cưới đang rộn ràng tiếng nhạc. Nhiều người không tin, nhiều người đứng hình. Mai há hốc mồm, tay run run nắm lấy váy cưới. Hưng lao ra cổng, nhưng không còn thấy bóng cha đâu. Anh chỉ còn thấy một chiếc rổ nhỏ nằm nghiêng trên lề đường, hai quả trứng rơi ra, vỡ tan.

Hưng lái xe đi khắp các con hẻm quanh khách sạn, vừa đi vừa gọi điện liên tục. Đến khi trời tắt nắng, anh mới thấy cha ngồi ở một quán trà đá nhỏ ven đường, ánh mắt lặng thinh nhìn về xa xăm. Không oán trách, không giận dữ, ông Tư chỉ hỏi: "Con chọn người như thế à?"

Hưng không đáp. Nước mắt anh lặng lẽ chảy, khi nhớ lại những tháng ngày cơ cực cha con cùng nhau gánh gạo, chạy chợ để nuôi sống cả gia đình. "Con xin lỗi, con sai rồi. Con không biết cô ấy lại như vậy..."

Ông Tư không trách. Ông đặt tay lên vai con, rồi rút từ túi áo ra một cuốn sổ mỏng. "Nếu hôm nay không có chuyện này, cha sẽ trao hết cổ phần tập đoàn cho con sau lễ cưới. Nhưng giờ, cha cần con làm một điều khác. Hãy tự làm lại từ đầu, từ hai bàn tay trắng như cha ngày xưa. Khi con hiểu giá trị thật sự của yêu thương, con sẽ biết điều gì là xứng đáng."

Lễ cưới bị huỷ ngay trong chiều hôm đó. Gia đình hai bên rúng động, truyền thông không biết chuyện, nhưng người trong cuộc thì hiểu. Mai van xin, khóc lóc, tìm đến tận nhà Hưng, nhưng anh đã dọn đi. Tài khoản ngân hàng bị đóng băng, thẻ tín dụng vô hiệu. Từ một tiểu thư sắp làm dâu nhà hào môn, Mai bỗng dưng trắng tay.

Hưng về quê, xin làm nhân viên cho một xưởng cơ khí nhỏ. Mỗi sáng thức dậy từ 5 giờ, tối muộn mới về. Những vết chai trên tay dày lên từng ngày, nhưng anh không than vãn. Anh bắt đầu hiểu được từng đồng tiền mồ hôi cha làm ra trước đây, và cũng từ đó, hiểu giá trị của con người hơn những thứ vật chất phù phiếm.

Ba năm sau, một công ty nhỏ do Hưng sáng lập bất ngờ được vinh danh tại một hội nghị khởi nghiệp. Trong buổi lễ ấy, Hưng mặc một bộ vest đơn giản, gương mặt rắn rỏi, phát biểu ngắn gọn về hành trình làm lại cuộc đời. Khi bước xuống, ông Tư đã đứng chờ từ trước. "Giờ, con đã sẵn sàng chưa?" – ông hỏi.

Hưng ôm chầm lấy cha, lần đầu tiên sau nhiều năm. Trong mắt anh là sự thấu hiểu, trưởng thành và lòng biết ơn sâu sắc. Tập đoàn Tư Gia cuối cùng cũng có người kế thừa xứng đáng, không chỉ bởi dòng máu, mà bởi chính sự tôi luyện từ thất bại và lòng nhân hậu.

Về phần Mai, sau biến cố, cô trở nên trầm lặng. Từ một người sống dựa vào ánh hào quang của người khác, cô bắt đầu làm nhân viên tại một quán cà phê nhỏ. Vài năm sau, Mai mở được tiệm bánh riêng, sống độc lập và không còn mong tìm lại những gì đã mất. Nhưng đôi khi, khi ai đó mang đến tặng cô một quả trứng vịt lộn, mắt cô lại đỏ hoe, lòng quặn thắt...

Còn ông Tư, mỗi sáng vẫn ra công viên đi bộ, tay cầm tờ báo, miệng nhấm nháp ly cà phê đen không đường. Nhưng đôi khi, ông lại bưng rổ trứng, ghé quán cũ. Không phải để thử lòng ai, mà chỉ để nhắc mình nhớ – rằng giá trị con người không nằm ở bề ngoài, mà ở cách họ ứng xử với những điều nhỏ bé nhất trong cuộc đời.