Min menu

Pages

Đoàn tàu c/ưu ma/ng cậu bé lang thang, 20 năm sau một hành khách b/ất n/gờ gọi tên Lâm giữa ga lớn...

 Lâm không nhớ nổi mình đã bắt đầu cuộc hành trình lang thang từ khi nào, hay chính xác ra sao cậu rời xa vòng tay mẹ cha. Ký ức về tuổi thơ của cậu mờ nhạt như tấm màn sương, chỉ còn lại những cảm giác trống trải, cô đơn và vô định. Lâm lớn lên giữa những con phố nhơ bẩn, những ánh mắt lạnh lùng và những lời nói đầy miệt thị của người qua đường. Cậu học cách sống bằng chính đôi tay nhỏ bé của mình, bằng niềm tin mơ hồ về một người chị gái mà hình ảnh chỉ là mảnh ghép lộn xộn trong trí nhớ.

Trên cổ Lâm luôn đeo chiếc mặt dây chuyền đôi cũ kỹ, vật duy nhất còn sót lại từ quá khứ mà cậu giữ gìn như báu vật. Dù không thể nhớ nổi mặt chị, cậu vẫn giữ niềm tin rằng người ấy đang chờ đợi đâu đó, rằng tình chị em không bao giờ bị xóa nhòa dù khoảng cách và thời gian có làm mờ đi tất cả. Mỗi khi tàu cập bến ở những ga lớn, cậu lại cầm tấm bảng ghi dòng chữ nguệch ngoạc “Tôi đang tìm chị gái”. Đó không chỉ là lời cầu khẩn, mà còn là cách để cậu tự nhủ bản thân đừng bao giờ từ bỏ hy vọng.



Khi đoàn tàu ùa qua những thị trấn nhỏ, những ánh mắt tò mò và đôi khi là thương cảm thoáng qua. Nhưng cũng không ít lần, Lâm cảm nhận được sự lạnh lùng, sự xa cách trong cách người ta nhìn mình, như thể cậu chỉ là một bóng ma lạc lõng, không thuộc về nơi nào. Cậu biết mình không phải đứa trẻ bình thường, không có gia đình, không có nơi nào gọi là nhà. Nhưng cậu vẫn cố gắng giữ lấy tấm bảng, giữ lấy ngọn lửa nhỏ trong tim, dù nhiều lúc chỉ còn là tro tàn lạnh lẽo.

Hai mươi năm qua đi, Lâm đã lớn lên trong sự cô độc và kiên trì. Cậu không chỉ là người bồi tàu nhỏ trên chuyến tàu ấy, mà còn là người mang trong mình những câu chuyện không lời, những vết thương không thể chữa lành. Có những lúc mỏi mệt, cậu từng nghĩ liệu mình có nên từ bỏ, nhưng mỗi khi nhìn chiếc mặt dây chuyền cũ kỹ treo trên cổ, một lần nữa cậu lại thấy mình phải tiếp tục. Chuyến tàu ấy, với những hành khách lạ lẫm, là nơi duy nhất cậu có thể mong đợi phép màu.

Vào một buổi chiều mưa nặng hạt, khi chuyến tàu dừng tại một ga không tên, một người phụ nữ lớn tuổi bước lên. Ánh mắt bà dừng lại rất lâu trên Lâm, trong khoảnh khắc ấy, không gian như ngừng trôi. Lâm cảm nhận được một điều gì đó kỳ lạ, một sự bối rối khó nói thành lời từ người phụ nữ đó. Bà tiến lại gần, giọng nói vang lên như một tiếng gọi từ tận sâu trong tim: “Em… là Lâm?”

Cảm xúc trong Lâm như vỡ òa, tim cậu đập loạn nhịp, không tin nổi vào tai mình. Người phụ nữ ấy, với nét mặt khắc khổ và ánh mắt thâm trầm, trên cổ vẫn đeo chiếc mặt dây chuyền đôi y hệt cái mà cậu luôn giữ bên mình. Từ trong sâu thẳm tâm hồn, cậu hiểu rằng đây chính là chị gái mà cậu đã tìm kiếm suốt hai mươi năm.

Chị gái Lâm, tên là Mai, kể lại câu chuyện đau thương mà bà đã giấu kín trong tim suốt những năm tháng dài đằng đẵng. Ngày ấy, khi Lâm còn rất nhỏ, một trận lũ kinh hoàng đã cuốn trôi cậu khỏi vòng tay bà. Mai đã tưởng rằng em trai mình đã chết đuối, và từ ngày đó, bà sống trong nỗi đau không nguôi, bị dày vò bởi sự mất mát mà không thể nào nguôi ngoai. Nỗi đau ấy đã khiến bà không dám hy vọng về một cuộc hội ngộ, càng không dám tin rằng một ngày em trai còn sống sẽ trở về.

Trong tâm trí Mai, sự hiện diện của Lâm là phép màu không thể tin nổi. Bà kể từng ngày bà sống trong cô đơn và đau khổ, với trái tim khắc khoải mong ngóng một phép lạ. Giờ đây, khi đứng trước người em trai sau bao năm xa cách, nước mắt bà rơi như mưa, nhưng đó không chỉ là nước mắt của nỗi buồn, mà còn là niềm hạnh phúc vỡ òa.

Lâm và Mai cùng nhau kể lại những năm tháng đã qua, những tháng ngày sống trong sự cô đơn và khắc khoải. Cả hai đều mang trong lòng những vết thương sâu sắc, những câu hỏi chưa có lời đáp. Nhưng quan trọng hơn hết, họ nhận ra rằng tình chị em vẫn luôn tồn tại, không thể nào bị thời gian hay số phận xóa nhòa.

Cuộc sống phía trước sẽ không dễ dàng, nhưng giờ đây Lâm không còn là cậu bé lạc lõng trên chuyến tàu vô định nữa. Anh đã tìm thấy gia đình, tìm thấy tình yêu thương mà mình khao khát bấy lâu. Và Mai, người chị đã từng tưởng mất đi em trai, giờ đây lại có thể ôm chặt người em trong vòng tay, một lần nữa làm đầy lại khoảng trống của cuộc đời mình.

Từ ngày đó, chuyến tàu trở thành biểu tượng của sự kết nối và hy vọng. Mỗi lần tàu lăn bánh, Lâm không còn đơn độc, mà có một gia đình đợi chờ ở ga cuối, nơi mà tình yêu thương vượt qua tất cả những thử thách và đau thương của cuộc sống.