Lâm không biết chính xác mình sinh ra ở đâu, cũng không còn nhớ rõ gương mặt cha mẹ mình. Những ký ức tuổi thơ chỉ như những mảng sương mờ thoáng qua trong trí óc non nớt, không có một chỗ đứng thực sự trong tâm hồn cậu. Cậu lớn lên trên những con đường bụi bặm, nơi mà những ánh mắt nghiệt ngã, khinh miệt từ người lớn cũng như trẻ con xung quanh cứa sâu vào lòng. Đó là cuộc sống của một đứa trẻ lang thang, không nơi nương tựa, không một tấm chăn ấm, chỉ có sự mơ hồ về một người chị gái mà cậu không thể nhớ mặt.
Dù cuộc đời gập ghềnh, Lâm vẫn giữ lấy chiếc mặt dây chuyền nhỏ bé, được truyền lại từ mẹ khi còn rất nhỏ. Món đồ ấy không chỉ là vật dụng duy nhất cậu có, mà còn là sợi dây vô hình gắn kết với quá khứ, với một người chị mà cậu luôn khao khát được gặp lại. Mỗi lần tàu dừng tại các ga lớn, cậu đều cầm tấm bảng với dòng chữ nguệch ngoạc: "Tôi đang tìm chị gái". Cậu biết mình chưa từng thấy mặt chị, không nhớ rõ khuôn mặt ấy, nhưng lòng tin vẫn cháy bỏng rằng chị vẫn đang ở đâu đó ngoài kia, chờ cậu.
Cuộc sống lang thang như một vòng xoáy không hồi kết. Một đoàn tàu cưu mang Lâm như một đứa trẻ lạc mất, đưa cậu vào thế giới riêng của mình. Trên tàu, Lâm không còn cô đơn nữa, dù vai trò của cậu chỉ là một người bồi tàu nhỏ bé. Từng ngày trôi qua, tiếng rít của bánh xe tàu như nhịp đập tim cậu, cứ gọi về phía chân trời xa xăm, nơi có hy vọng và những giấc mơ chưa được chạm tới.
Tuy nhiên, lòng cậu không khỏi quặn đau mỗi khi đoàn tàu lăn bánh qua các ga, nhìn thấy những ánh mắt xa lạ, có lúc đầy thương cảm, có lúc lạnh lùng lướt qua. Lâm hiểu rằng, câu chuyện của cậu có lẽ quá khó để ai đó thực sự tin tưởng. Những người trên tàu nhìn cậu như một kẻ lang thang, một đứa trẻ lạc lối mà không ai muốn gắn bó lâu dài. Nhưng trong tâm hồn bé nhỏ ấy vẫn luôn giữ một ngọn lửa, dù mỏng manh, không bao giờ tắt.
Ngày qua ngày, năm tháng trôi qua, Lâm lớn lên trong sự cô đơn và những hy vọng chập chờn. Cậu nhìn về phía chân trời mỗi khi tàu lăn bánh, tưởng tượng một lần mình sẽ gặp lại chị, người mà cậu chưa từng biết mặt nhưng lại là điểm tựa duy nhất trong lòng. Mỗi khi dừng ga, tấm bảng "Tôi đang tìm chị gái" được giơ lên một cách đầy kiên trì, như một lời cầu cứu không lời.
Một buổi chiều mùa thu, khi ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả bầu trời, chuyến tàu dừng lại ở một ga không mấy đông đúc. Từ cửa toa bước lên một người phụ nữ lớn tuổi, ánh mắt bà thoáng hiện vẻ bàng hoàng và ngỡ ngàng khi nhìn thấy cậu bé bồi tàu đang cầm bảng tìm kiếm. Lâm không kịp nhận ra ngay, nhưng ánh mắt bà dừng lại trên mặt dây chuyền nhỏ bé treo trên cổ cậu. Đó là chiếc mặt dây chuyền đôi – thứ duy nhất mà bà cũng từng mang trên cổ mình từ thuở đôi mươi.
Bà khẽ gọi, giọng run run: “Em… là Lâm?” Mỗi lời nói vang lên như tiếng sét giữa trời quang, làm ngừng trệ mọi suy nghĩ trong đầu Lâm. Tim cậu đập rộn ràng, không thể tin vào tai mình. Bao nhiêu năm tháng lang thang, cô độc, những khoảnh khắc thất vọng dường như tan biến hết, nhường chỗ cho một tia sáng chói lọi hy vọng.
Người phụ nữ đó là chị gái của Lâm, người mà cậu tưởng chỉ còn trong giấc mơ xa xôi nhất. Bà kể lại rằng ngày xưa, khi Lâm còn bé, đã xảy ra một tai nạn đau lòng – cậu bị cuốn trôi trong một trận lũ dữ. Bà đã tưởng rằng em trai mình đã chết, và từ đó, trái tim bà luôn mang theo nỗi đau và sự dằn vặt không nguôi. Nỗi đau ấy khiến bà không dám hy vọng vào một ngày sẽ gặp lại Lâm, bà chấp nhận sống trong bóng tối của nỗi buồn và sự thất vọng.
Nhưng giờ đây, chính trước mắt bà, là sự thật không thể chối cãi. Họ đã tìm lại được nhau sau hai mươi năm xa cách, trong một khoảnh khắc định mệnh mà cả hai đều không ngờ tới. Nước mắt hòa lẫn nụ cười, những cái ôm xiết chặt như muốn níu giữ lại những tháng năm đã mất.
Sau những phút giây cảm xúc vỡ òa, Lâm và chị gái bắt đầu hành trình xây dựng lại cuộc đời, bù đắp cho những tổn thương quá khứ. Họ tìm thấy sự ấm áp trong vòng tay nhau, và dù cuộc sống phía trước còn nhiều thử thách, thì giờ đây họ không còn đơn độc nữa.