Min menu

Pages

Người cha già đ:ơn đ:ộc lên chùa quét lá, tìm kiếm bình yên cho những ngày c:uối đ:ời. Sau khi ông m:ất, sư thầy đưa cho các con cuốn nhật ký của ông, khiến họ b:àng h:oàng và lặng người trong đ:au x:ót.

 Làng quê nhỏ bé nằm nép mình trong lòng những ngọn đồi xanh rì rào như một bức tranh thủy mặc. Ngôi nhà gỗ cũ kỹ của ông Tùng ẩn mình giữa những tán cây, ánh sáng dịu dàng xuyên qua khe lá, in những vệt sáng nhạt nhòa trên nền đất đầy rêu. Bên trong, không gian yên tĩnh chỉ bị điểm xuyết bởi tiếng thở đều đều của người đàn ông già nua, bước chân ông khẽ vang trên nền gỗ cũ. Ông Tùng đã bước qua tuổi bảy mươi, sống lặng lẽ và đơn độc trong căn nhà nhỏ, chỉ có ký ức và nỗi nhớ con cháu làm bạn.

Những ngày dài trôi qua trong sự tĩnh mịch, ông ngồi bên cửa sổ nhìn ra khoảng sân nhỏ, nơi từng là chốn vui đùa của những đứa con khi còn bé. Trong lòng ông, niềm mong mỏi về những đứa con đã rời làng theo dòng đời cuốn đi như một vết thương âm ỉ. Những bức thư thưa thớt, những cuộc gọi lấp lửng qua màn hình điện thoại không đủ sưởi ấm trái tim già nua ấy. Mỗi lần nghe tiếng chuông điện thoại, ông lại mong ngóng rồi lại thất vọng, những câu chuyện đời của họ như cách trở cả một đại dương mênh mông.

Ngày qua ngày, ông Tùng tự dặn lòng không nên làm phiền con cái nhiều hơn nữa. Ông hiểu rằng những đứa trẻ đã lớn, có cuộc sống riêng, có những lo toan không thể chia sẻ cùng cha già. Một buổi sáng thu se lạnh, ông lặng lẽ chuẩn bị vài bộ quần áo cũ, dắt theo chiếc túi nhỏ rồi ra đi. Không một lời từ biệt, không một dòng thư nhắn nhủ, ông đi về phía ngọn đồi nơi có ngôi chùa cổ kính, chốn thanh tịnh mà ông từng nghe tiếng chuông vang vọng lúc nhỏ.

Chùa nằm trên đỉnh đồi cao, được bao phủ bởi màu xanh của cây cối và sự tĩnh lặng đến kỳ lạ. Sư thầy trụ trì, người đàn ông trung niên với gương mặt hiền hòa, đón nhận ông Tùng bằng ánh mắt đầy cảm thông. Khi ông nói muốn sống những ngày cuối đời trong chùa, chăm sóc vườn hoa và quét lá, sư thầy gật đầu đồng ý, không hề hỏi han sâu sắc. Có lẽ, ông cũng nhận ra trong ánh mắt người khách già có những nỗi niềm không dễ nói ra.

Cuộc sống mới ở chùa là chuỗi ngày trôi qua lặng lẽ, ông Tùng thức dậy từ sáng sớm, tay cầm chổi quét những chiếc lá vàng rơi đầy sân, lòng ông đong đầy ký ức. Nhưng sâu thẳm trong trái tim già cỗi vẫn là nỗi nhớ da diết về các con, những người con mà ông đã hy vọng, đã từng ôm ấp khi chúng còn thơ. Mỗi hoàng hôn, ông ngồi bên cửa sổ nhìn trời đỏ rực, thầm cầu nguyện cho con cháu bình an và hạnh phúc, dù họ không còn ở bên cạnh ông nữa.



Năm tháng trôi qua, lá rơi nhiều hơn trên con đường mòn dẫn lên chùa. Nhưng ở thành phố, cuộc sống bận rộn làm các con ông quên đi người cha già. Tin tức về ông từ sư thầy chỉ là vài dòng chữ ngắn ngủi trong những lá thư gửi về, mà họ đọc qua loa rồi gập lại. Họ nghĩ rằng ông đã chọn cuộc sống thanh tịnh ấy vì không muốn làm phiền họ, và sự bận rộn của riêng họ là điều không thể tránh khỏi. Cô con út Lan vẫn gửi tiền đều đặn, nhưng đó chỉ là nghĩa vụ, không phải là sự gần gũi thực sự.

Trong một lần về thăm quê, Lan đứng trước ngôi nhà cũ, cảm nhận rõ sự vắng bóng của cha trong từng góc nhỏ. Cô bỗng chạnh lòng nhớ những ngày thơ ấu, những cái ôm ấm áp và những lời khuyên dịu dàng mà ông dành cho cô. Sự im lặng bao trùm, không chỉ là sự thiếu vắng, mà còn là khoảng cách vô hình mà cô không biết cách vượt qua. Cô tự hỏi mình đã thực sự hiểu cha hay chưa, và liệu có thể làm gì đó cho ông khi còn kịp.

Một ngày hè oi ả, tin ông Tùng qua đời đến bất ngờ như một cơn mưa rào mùa hè. Các con lần lượt trở về chùa, nơi thiêng liêng mà họ từng nghe cha nói tới nhưng chưa bao giờ đặt chân tới. Không khí trong chùa ngập tràn mùi hương trầm, tiếng tụng kinh vang vọng như muốn xoa dịu nỗi đau đang cuộn trào trong lòng họ. Những người con đứng bên quan tài, mắt đỏ hoe, bỗng nhận ra họ đã bỏ lỡ biết bao nhiêu khoảnh khắc quý giá.

Sư thầy trụ trì trao cho họ một quyển sổ tay cũ kỹ, trang bìa đã sờn rách theo năm tháng. “Đây là những dòng ghi chép của cha các con,” sư thầy nói. “Ông ấy đã viết lại tất cả, từng chi tiết nhỏ về cuộc sống của các con, từ ngày các con còn thơ ấu đến những khoảnh khắc quan trọng trong đời.” Mọi người mở quyển sổ, từng trang giấy nhuốm màu thời gian khiến họ như được sống lại từng ký ức đẹp và cả những nỗi đau thầm kín mà cha đã âm thầm chịu đựng.

Trang đầu tiên là câu chuyện ông Tùng chăm sóc cậu con trai lớn khi bệnh nặng. Những đêm không ngủ, ánh đèn dầu lờ mờ, tay ông nhẹ nhàng quạt mát và nấu cháo loãng, ánh mắt đượm buồn nhưng đầy quyết tâm. Trang tiếp theo kể về ngày con gái đầu tiên bước lên xe hoa, ông đứng lặng lẽ bên ngoài cửa, nhìn theo với một niềm thương nhớ khó nói thành lời. Mỗi dòng chữ đều chứa đựng một thế giới cảm xúc sâu sắc, những hy sinh không lời và tình yêu vô bờ bến.

Càng đọc, các con càng cảm nhận rõ sự khiêm nhường và tấm lòng của người cha già. Họ từng nghĩ ông lạnh lùng, xa cách, nhưng giờ đây từng câu từng chữ như ánh sáng soi rọi vào những góc khuất trong trái tim họ. Trang cuối cùng, nét chữ run run như một lời nhắn gửi cuối cùng: “Ngày hôm nay, ta đã già yếu. Mỗi lần nhìn các con trưởng thành, lòng ta tràn đầy hạnh phúc thầm lặng. Ta không muốn làm phiền các con, vì ta biết các con đã có cuộc sống hạnh phúc. Nhưng ta sẽ mãi nhớ, những đứa trẻ của ta…”

Nước mắt tràn đầy trên khuôn mặt từng người, họ cảm nhận được tình yêu cha là vô điều kiện, sâu sắc đến mức không cần lời nói. Họ nhận ra sự cô đơn, nỗi buồn thầm lặng mà ông mang theo từng ngày, và chính họ đã vô tình bỏ quên ông trong những ngày tháng cuối cùng. Sự hối hận không thể nào khỏa lấp, nhưng cũng chính là động lực để họ hứa với nhau sẽ sống sao cho xứng đáng với tình yêu mà cha đã trao.

Lan quay sang nhìn các anh chị, giọng nói run run nhưng đầy quyết tâm: “Cha đã cho chúng ta tất cả mà không đòi hỏi gì. Bây giờ, dù ông đã đi xa, chúng ta vẫn có thể làm gì đó để giữ gìn tình yêu ấy, để không bao giờ còn có người cha nào phải cô đơn như ông nữa.” Mọi người gật đầu, nước mắt hòa cùng nụ cười mỏng manh của niềm hy vọng mới.

Thời gian sau đó, các con ông Tùng quyết định xây dựng một ngôi nhà chung trên đất quê hương, nơi họ sẽ cùng nhau sống, chăm sóc những người già trong làng và duy trì những giá trị gia đình truyền thống mà ông đã để lại. Những ngày tháng đó, tiếng cười trẻ thơ lại vang lên bên khu vườn cũ kỹ, nơi ông từng quét lá, giờ trở thành biểu tượng của sự sum vầy và yêu thương.

Mỗi khi trời thu gió heo may thổi qua, họ lại tụ họp bên nhau, kể cho con cháu nghe câu chuyện về ông Tùng – người cha đã sống trọn đời vì gia đình, dẫu không nói ra thành lời. Và trên đỉnh đồi, ngôi chùa nhỏ vẫn đứng đó, như chứng nhân cho một vòng đời tròn đầy yêu thương, cho sự nối kết giữa những con người đã từng xa cách nhưng cuối cùng tìm thấy nhau trong tình thân.