Min menu

Pages

Ba anh em rút thăm chia đ:ất sau khi mẹ q:ua đ:ời, người em út chỉ nhận được gian bếp c:ũ, nhưng 3 tháng sau, mọi chuyện b:ất n:gờ thay đổi khiến ai cũng s:ửng s:ốt…

Dưới ánh nắng nhạt nhòa của một buổi chiều cuối thu, căn nhà cấp 4 nằm lặng lẽ bên mảnh đất cằn cỗi. Ba anh em trai ngồi quây quần bên nhau trong căn phòng nhỏ, không khí nặng nề phủ đầy những hồi ức và cả những toan tính chưa nói ra. Người cha đã khuất từ lâu, mẹ vừa mới ra đi, để lại tài sản duy nhất là mảnh đất hơn 300m2 cùng căn nhà cũ kỹ.

Cuộc họp mặt để phân chia di sản diễn ra trong im lặng, ba anh em quyết định dùng cách rút thăm để đảm bảo sự công bằng. Người anh cả và anh hai may mắn hơn, rút được phần đất mặt tiền rộng rãi, nơi có ngôi nhà chính và khu vườn xanh tươi. Còn phần đất nhỏ nhất, nằm khuất phía sau, chỉ có cái bếp xiêu vẹo bỏ hoang lâu nay, lại thuộc về Minh, người em út – người ít được để ý nhất trong gia đình.



Hai người anh cười khẩy, giọng nói đầy vẻ khinh thường: “Phận mày đúng là chỉ hợp với… nồi niêu xoong chảo.” Minh chỉ im lặng, khuôn mặt trầm lặng không chút oán hận. Cậu nhận lấy phần đất đó, dù biết nó chẳng đáng giá bao nhiêu trong mắt họ, chỉ là một chỗ để che nắng, che mưa, mà thôi.

Minh trở về gian bếp cũ, bắt đầu những ngày tháng sửa sang gian bếp xiêu vẹo ấy một cách âm thầm, không nhờ đến ai. Cậu làm việc một mình, không ai biết đến nỗi đau và quyết tâm ẩn sâu trong từng nhát búa, từng viên gạch được thay thế. Đó là nơi duy nhất cậu có thể tự mình làm chủ, là điểm tựa nhỏ bé giữa những toan tính lớn lao của cuộc đời.

Một ngày, khi đang đục nền gạch cũ để làm luống rau nhỏ, Minh vô tình phát hiện một viên gạch được lát lệch. Cậu lấy đèn pin soi sâu vào đó và thấy một hộc gỗ ẩn dưới nền đất. Bàn tay run rẩy mở chiếc hộp gỗ khóa bằng dây thép rỉ sét, bên trong là những giấy tờ cũ kỹ cùng một lá thư viết tay của mẹ.

Lá thư run rẩy, lời mẹ đầy ân cần và cả những điều giấu kín: “Nếu con đọc được lá thư này, có nghĩa là mẹ đã đi xa. Mảnh đất cha để lại từng bị thế chấp để chữa bệnh cho con. Mẹ đã dốc hết tiền để chuộc lại, cất giữ ở đây vì sợ hai anh con sẽ bán mất. Con là người duy nhất mẹ tin tưởng, giữ gìn gốc rễ gia đình.” Minh nghẹn ngào đọc đi đọc lại từng dòng chữ như nghe thấy nhịp đập yêu thương vẫn còn văng vẳng bên tai.

Đêm ấy, Minh trằn trọc không ngủ. Cậu không dùng giấy tờ để đấu tranh hay công khai với hai người anh, chỉ âm thầm đặt toàn bộ tài liệu và lá thư lên bàn thờ mẹ, như một lời thề giữ gìn sự thật và tình cảm gia đình. Sự bình yên của mẹ dường như còn lan tỏa trong căn nhà cũ kỹ ấy.

Đến sáng Chủ nhật, khi hai người anh đang sửa sang cổng nhà ở phần đất mặt tiền, Minh bất ngờ đặt trước mặt họ một bản sao giấy tờ cùng hồ sơ khởi kiện hành vi chiếm đoạt tài sản thừa kế. Cả hai tái mặt, không thể ngờ sự thật được che giấu bấy lâu lại sáng tỏ đến thế. Mảnh đất họ đang đứng thực chất thuộc quyền sở hữu của mẹ, và mẹ đã âm thầm sang tên phần lớn cho Minh, người em út từ lâu rồi.

Không ai nói gì, ánh mắt của hai người anh bắt đầu thay đổi, nhìn Minh bằng sự kính trọng và hối lỗi. Họ chủ động đến xin lỗi, tự nguyện trả lại toàn bộ phần đất đúng theo ý nguyện của mẹ, sự thỏa thuận không lời nhưng đầy ý nghĩa ấy khiến bầu không khí căng thẳng biến mất. Gia đình như được thắp sáng trở lại từ những mảnh vỡ tưởng chừng không thể hàn gắn.

Minh không cười, chỉ lặng lẽ nói một câu khiến mọi người im bặt: “Làm người, quan trọng nhất là đừng để lòng tham che mờ tình thân.” Cậu đốt lá thư cũ của mẹ, như để nhắc nhở bản thân rằng, điều quý giá nhất không phải là đất đai mà là tình cảm và nhân cách.

Cuối cùng, Minh giữ lại phần đất lớn nhưng không đuổi ai đi. Cậu chia cho hai người anh một phần nhỏ, để họ xây dựng căn nhà nhỏ sống an yên bên cạnh. Từ đó, không ai dám xem thường người em út nữa, bởi thứ Minh có không chỉ là mảnh đất, mà còn là khí chất và tình yêu thương bất diệt với gia đình.

Câu chuyện kết thúc trong sự hòa hợp và trọn vẹn, nơi tình thân được hàn gắn qua những hiểu lầm, nơi lòng người trở nên sáng trong hơn sau những ngày đen tối. Và Minh, với tâm hồn kiên cường, đã trở thành điểm tựa không thể thay thế của gia đình nhỏ ấy.