Dũng phóng xe giữa dòng người tấp nập, hơi thở dồn dập, tay siết chặt vô lăng đến trắng bệch. Trong đầu anh, câu nói của bác sĩ vẫn vang lên như một bản án treo lơ lửng: "Tinh trùng của anh dị dạng hoàn toàn, khả năng sinh sản bằng không." Trái tim Dũng như bị ai bóp nghẹt. Mồ hôi vã ra như tắm, bất chấp cái lạnh đầu đông đang len lỏi vào từng khe áo.
Căn nhà hiện ra trước mắt, lạnh lẽo và xa lạ. Anh đạp cửa bước vào, ánh mắt đỏ ngầu, giọng gằn lên không kiềm chế được: "Thu! Ra đây! Nói rõ cho tôi chuyện này!"
Thu từ phòng bếp bước ra, tay còn dính nước rửa bát, mặt biến sắc khi thấy tờ giấy xét nghiệm trên tay Dũng. Cô ta toan né tránh, môi run run: "Anh... anh nói gì vậy? Em không hiểu."
"Không hiểu? Tôi bị vô sinh! Vậy thằng bé là con ai?" Dũng gào lên. Từng từ như đấm thẳng vào ngực Thu. Cô ta lùi lại, mắt đảo quanh, nhưng không còn lối thoát nào nữa.
Cuối cùng, cô thở hắt ra, như người vừa bước qua vách đá: "Là của người yêu cũ tôi. Anh ta… anh ta từng cầu xin tôi quay lại, nhưng tôi chọn anh. Vì anh có thể cho tôi thứ tôi cần – một danh phận, một gia đình. Còn mẹ anh thì cần cháu đích tôn. Vậy thôi."
Dũng sững sờ. Như kẻ rơi từ tầng cao xuống, đập vào hiện thực đến rách nát. Bao nhiêu năm qua, anh sống trong một giấc mộng… mà giờ mới tỉnh dậy.
Ngày đó, Loan vẫn còn là người vợ hiền, dâu thảo. Cô từng là niềm tự hào của gia đình – học giỏi, có sự nghiệp ổn định, lại biết nhẫn nhịn. Nhưng trong ánh mắt mẹ chồng, cô chỉ là một chiếc bình rỗng – bởi không thể sinh được con trai.
Loan sinh hai đứa con gái, đều xinh xắn, học giỏi. Nhưng mẹ chồng chưa từng ôm cháu, chưa từng khen lấy một câu. Ánh mắt bà chỉ chất chứa oán trách và thất vọng.
Mỗi lần họ hàng đến nhà, bà lại thở dài trước mặt mọi người: "Phận đàn bà mà không sinh được con trai thì kể cũng bạc. Nhà này không có người nối dõi, chết không nhắm mắt."
Loan nghe riết rồi quen. Cô im lặng, sống nhẫn nhịn, chỉ mong chồng mình là bến tựa. Nhưng Dũng dần thay đổi. Anh đi sớm về khuya, hay cáu gắt vô cớ. Và rồi, cú sốc ập đến khi Loan đi công tác về sớm hơn dự kiến.
Cánh cửa phòng ngủ bật mở. Cô đứng chết lặng.
Trên giường, Dũng và Thu – người từng là bạn thân của vợ chồng cô – đang ôm nhau trần trụi trong chiếc chăn vẫn còn mùi hương quen thuộc.
Dũng không chối. Ngược lại, anh như đã chuẩn bị sẵn cho khoảnh khắc này. Anh ném xấp giấy ly hôn lên bàn, ánh mắt lạnh tanh:
"Cô không sinh được con trai, thì tôi phải tìm người sinh được. Ký đi."
Loan không khóc. Không gào. Cô chỉ xin giữ hai con gái. Dũng gật đầu như người vừa vứt bỏ một món đồ không còn dùng được.
Ba tháng sau, Thu mang thai. Mẹ chồng Loan mở tiệc lớn, cả khu phố đều được mời. Bà hân hoan, rạng rỡ như trẻ lại mười tuổi:
"Cuối cùng thì tôi cũng có cháu đích tôn! Con dâu mới biết đẻ thật!"
Loan nghe tin, lòng chỉ nhói lên một thoáng. Rồi cô gói ghém tất cả quá khứ vào một ngăn tủ kín mít, bắt đầu lại.
Cô chuyển việc, theo học thêm về quản trị và ngoại ngữ. Ba năm sau, cô đã là quản lý một công ty du học, đưa hai con gái vào trường quốc tế. Cuộc sống dần sáng sủa, lòng cô cũng bớt trĩu nặng.
Một ngày nọ, trong buổi họp phụ huynh của trường quốc tế, cô thấy Dũng bước vào. Anh gầy rộc, mặt hốc hác, đôi mắt trũng sâu và ánh nhìn đầy hối hận.
Anh đứng trước cô, lí nhí như kẻ phạm tội:
"Cho anh… gặp con một lát. Và… xin lỗi em."
Loan không mỉa mai, không giận dữ. Cô mỉm cười nhẹ nhàng:
"Anh không cần xin lỗi. Vì nhờ anh, em mới hiểu… giá trị của mình không nằm ở giới tính của con. Mà là ở chỗ, em chưa bao giờ phản bội ai."
Dũng cúi đầu. Anh không dám nhìn cô lâu hơn, vì ánh mắt cô – dù dịu dàng – vẫn là một lưỡi dao khiến anh đau tận tim.
Trở về căn nhà cũ, nơi từng là tổ ấm của mình, Dũng chỉ thấy sự trống vắng.
Thu đã bỏ đi từ lâu, mang theo đứa con không cùng huyết thống. Mẹ anh, người từng xua đuổi Loan, giờ nằm khóc vật vã, gào tên cháu mỗi đêm.
Những bức ảnh gia đình ngày xưa treo đầy tường, giờ chỉ khiến ngôi nhà thêm hoang hoải. Mỗi góc nhỏ đều vọng lại tiếng cười đã mất.
Dũng ngồi thẫn thờ, tay lần giở từng bức ảnh cũ. Có ảnh Loan mặc váy cưới, ánh mắt rạng ngời. Có ảnh hai con gái cười rạng rỡ bên bố. Anh cầm lên, rồi bật khóc nức nở như một đứa trẻ.
Lần đầu tiên trong đời, anh thấy mình nhỏ bé và bất lực đến thế.
Không chỉ mất đi khả năng sinh sản. Anh mất cả niềm tin. Mất vợ, mất con, mất đi sự tử tế mà mình từng có. Giờ đây, thứ còn lại chỉ là một cái tên rỗng ruột trong ngôi nhà không còn ai gọi.
Vài tháng sau, Loan cùng hai con gái đi dã ngoại cuối tuần. Khi xe dừng ở trạm xăng, một dáng người quen thuộc hiện ra.
Dũng.
Anh đang làm thêm ở trạm, đổ xăng cho khách. Bộ đồng phục nhăn nhúm, mặt sạm nắng, tay chai sần.
Ánh mắt hai người chạm nhau. Dũng ngơ ngác vài giây, rồi cúi đầu, tay run lên vì xúc động.
Loan bước xuống xe, không nói gì. Cô mở cốp xe, lấy ra một hộp cơm và chai nước:
"Trưa rồi, chắc anh chưa ăn. Cầm lấy."
Dũng nhận lấy, mắt rưng rưng. Anh không dám nói lời cảm ơn, vì cổ họng nghẹn cứng.
Hai đứa con gái từ trong xe ló đầu ra:
"Mẹ ơi, chú đó là ai vậy?"
Loan mỉm cười:
"Là một người từng quen. Một người… đã từng là gia đình."
Dũng quay đi, nước mắt rơi lã chã. Nhưng trong lòng anh, lần đầu tiên sau bao năm, có một tia sáng len lỏi qua bóng tối dày đặc.
Không phải vì được tha thứ. Mà vì anh biết, ở một nơi nào đó, vẫn còn người đủ bao dung để không oán hận.
Cuộc sống tiếp diễn. Loan và hai con gái vẫn đều đặn đi học, đi làm. Những vết thương cũ đã liền sẹo, nhưng không ai còn nhắc đến nữa.
Loan hiểu, tha thứ không phải vì người kia xứng đáng. Mà vì bản thân mình cần phải nhẹ lòng để sống tiếp.
Dũng – người từng là chồng, là cha – giờ chỉ còn là một cái bóng bên lề cuộc đời ba mẹ con. Nhưng dù là bóng tối, nó cũng khiến ánh sáng trong lòng họ thêm rực rỡ.
Và ở nơi đó, giữa những ngã rẽ từng đổ vỡ, mỗi người đều đang học cách sống tử tế – với người khác và với chính mình.