Min menu

Pages

Bỏ v:ợ để quay lại với người c:ũ, nói vì “không có con trai n:ối d:õi” – 3 năm sau chồng nhận tin s:ốc từ bác sĩ khiến anh c:hết l:ặng...

 Dũng lao về nhà như một cơn giông. Cửa bật mở, tiếng chân anh dồn dập, ánh mắt sắc lạnh như dao. Thu giật mình, hơi lùi lại, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh quen thuộc.

"Nói đi, cha đứa bé là ai?" – Dũng gầm lên, bàn tay siết chặt.

Thu vẫn cố chối, ánh mắt lảng tránh, môi mím lại. Nhưng tờ kết quả ADN trên tay Dũng rơi xuống bàn như một bản án. Sự thật không thể chối cãi. Thu tái mặt. Một khoảnh khắc im lặng kéo dài như vỡ ra từng mảnh.

"Là người yêu cũ của em… người mà em đã bỏ để cưới anh."

Câu nói buông ra nhẹ như gió thoảng, nhưng nặng như đòn giáng vào tim Dũng. Anh ngồi thụp xuống ghế, hai tay vò đầu. Những mảnh ghép trong đầu anh vỡ vụn. Anh từng nghĩ mình là người đàn ông thành đạt, có vợ mới đẹp, con trai nối dõi, mẹ vui lòng. Nhưng hóa ra… tất cả chỉ là trò lừa dối tinh vi.



Trước đó, Loan từng là một người vợ mẫu mực. Cô không chỉ học giỏi, đi làm sớm mà còn luôn khéo léo trong ứng xử với mẹ chồng. Cô chịu đựng những lời nói mỉa mai, những ánh mắt soi mói, chỉ vì không thể sinh được con trai.

Dù đã có hai cô con gái ngoan ngoãn, học giỏi, mẹ chồng cô vẫn lạnh nhạt, cay nghiệt:

"Đàn bà mà không đẻ được con trai thì coi như vô dụng."

Loan nghe mà như bị xát muối. Nhưng cô không than vãn, không cãi lại. Cô chỉ cố gắng bù đắp bằng tình yêu thương, hy vọng một ngày mọi người sẽ nhận ra giá trị thật sự của một người mẹ.

Thế nhưng những hi vọng ấy vỡ tan vào một đêm định mệnh. Hôm đó, Loan đi công tác về sớm, muốn tạo bất ngờ cho chồng. Nhưng chính cô mới là người bất ngờ. Cửa phòng ngủ không khóa. Cô đẩy nhẹ. Ánh đèn vàng chiếu lên hai bóng người đang ôm nhau trong chăn – Dũng và Thu.

Loan đứng lặng, đôi mắt ráo hoảnh. Cô không khóc. Không gào. Chỉ lặng lẽ nhìn, như thể linh hồn cô đã rời khỏi thân xác.

Dũng ngẩng lên, không né tránh, không hối lỗi. Anh ném một tập giấy lên bàn:

"Cô không sinh được con trai. Tôi phải tìm người sinh được. Tốt nhất là ký đi."

Loan nhìn tập giấy, rồi nhìn hai người. Cô gật đầu, ký tên, nhẹ như một cái chấm dứt cho một giấc mộng đẹp đã tan.

Cô chỉ xin giữ hai đứa con gái. Dũng gật đầu, như thể rũ bỏ một món đồ cũ không còn giá trị.

Ba tháng sau, Thu mang bầu. Cả nhà mở tiệc, mẹ chồng Loan rạng rỡ:

"Cuối cùng cũng có cháu đích tôn! Con dâu mới nó biết đẻ!"

Loan không quay đầu lại. Cô không trách ai. Cô chỉ tập trung làm việc, nuôi con. Từng ngày, cô vững vàng hơn, cứng cáp hơn. Cô biết, cuộc đời không tha cho người yếu đuối.

Ba năm trôi qua, mùa đông đầu tiên của năm, Dũng ngồi trong phòng khám nam khoa. Kết quả trên tay anh run rẩy:

"Anh Dũng… tinh trùng của anh hiện hoàn toàn dị dạng. Đây là trường hợp vô sinh thứ phát. Tức là anh từng có khả năng sinh con, nhưng bây giờ thì…"

Dũng nghẹn họng, không nói nên lời. Cổ họng khô rát, tim như bị bóp nghẹt. Anh nhìn chằm chằm vào kết quả, như hy vọng có một dòng nào đó viết sai.

"Không… tôi có con trai rồi mà…"

Bác sĩ đề nghị xét nghiệm ADN. Dũng đồng ý, lòng ngổn ngang. Vài hôm sau, kết quả trả về:

"Đứa trẻ không có quan hệ huyết thống với anh."

Thế giới như sụp đổ. Dũng lao về nhà, chất vấn Thu. Cô ta vùng vằng, gào thét, nhưng cuối cùng cũng phải cúi đầu thú nhận:

"Là người yêu cũ của em. Anh ta quay lại đúng lúc em cần một đứa con. Em không ngờ anh lại bị vô sinh. Em chỉ… làm điều cần thiết."

"Mẹ anh cần cháu đích tôn, em cần vị trí con dâu. Đơn giản vậy thôi."

Dũng khuỵu xuống. Nước mắt không rơi, nhưng tim như vỡ vụn. Anh nhìn quanh ngôi nhà – giờ đây lạnh lẽo, trống rỗng. Tiếng cười của mẹ ngày nào giờ thành tiếng gào khóc khi biết cháu không mang dòng máu nhà mình.

Thu bỏ đi, mang theo đứa trẻ. Mẹ anh đổ bệnh, nằm liệt giường. Căn nhà lớn trở nên quạnh hiu. Không ai còn nhắc đến những bữa tiệc, những lời hân hoan năm xưa.

Một ngày đầu hè, Dũng đến dự họp phụ huynh ở trường quốc tế – nơi hai con gái của anh và Loan đang học. Anh ngồi lặng lẽ trong góc. Loan bước vào, thần thái nhẹ nhàng, nét mặt rạng rỡ. Hai cô con gái ríu rít bên mẹ, cười vang cả hành lang.

Dũng nhìn mà tim thắt lại. Khi buổi họp kết thúc, anh bước đến gần Loan, giọng run run:

"Cho anh gặp con… và… xin lỗi em."

Loan nhìn anh. Ánh mắt không còn giận dữ, cũng không còn thương hại. Chỉ còn lại sự bình thản của người đã bước qua đau đớn.

"Anh không cần xin lỗi. Nhờ anh, em mới hiểu: giá trị của em không nằm ở việc sinh con trai… mà là ở chỗ, em chưa bao giờ phản bội ai."

Dũng cúi đầu. Những lời ấy vang lên như lời tuyên án nhẹ nhàng nhưng sâu sắc nhất đời anh. Anh rời đi, dáng lặng lẽ như chiếc bóng.

Về đến nhà, mẹ anh không còn tỉnh táo. Bà gọi tên đứa cháu đích tôn mà không biết rằng, nó chẳng có chút huyết thống nào với gia đình. Dũng ngồi đó, một mình. Trong tay không còn gì. Không vợ. Không con. Không còn cả niềm tin vào chính mình.

Anh từng nghĩ có thể làm lại. Nhưng có những vết thương – dù bao nhiêu thời gian – cũng không bao giờ lành. Và anh – giờ đây – không chỉ là người đàn ông vô sinh về thể xác. Mà còn là người vô sinh trong lòng trung thành, tử tế, và niềm tin mà một gia đình cần có.

Loan tiếp tục cuộc sống mới. Hai cô con gái lớn lên trong tình yêu thương. Cô không tìm kiếm ai thay thế. Bởi giờ đây, cô biết, mình có thể làm tất cả – và xứng đáng với hạnh phúc mà cô tự tay gây dựng.

Dũng – kẻ từng nghĩ có tất cả – giờ chỉ còn lại ký ức… và tiếc nuối muộn màng.