Dũng đạp tung cửa nhà, hơi thở dồn dập, mắt đỏ quạch. Gương mặt anh giật giật vì kìm nén giận dữ. Trên tay là tập giấy kết quả ADN còn nóng hổi. Anh ném mạnh nó xuống bàn, rít qua kẽ răng:
"Thu, giải thích đi! Thằng bé… không phải con tôi!"
Thu, đang cho đứa trẻ ăn cháo, khựng lại. Môi cô run nhẹ nhưng ánh mắt vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh. “Anh… anh nói gì vậy? Làm gì có chuyện đó…”
Nhưng sự bình thản kia chẳng kéo dài được lâu. Khi Dũng rút ra bức ảnh chụp với người đàn ông lạ – kẻ từng là người yêu cũ của Thu – đôi môi cô nhợt đi.
Anh gằn từng chữ:
“Cha nó… là hắn, đúng không?”
Thu ngồi phịch xuống ghế, mắt không chớp, đôi tay siết lại. Im lặng kéo dài như cơn giông nín thở. Rồi cô bật ra tiếng cười nhạt, rạn nứt như gió lùa qua những mảnh vỡ:
“Tôi đâu có biết anh bị vô sinh đâu. Mẹ anh cần cháu đích tôn, tôi cần vị trí con dâu. Đơn giản vậy thôi.”
Dũng khựng người, toàn thân anh như rã rời. Căn phòng dường như nghiêng ngả. Anh chống tay vào bàn, nhưng đôi chân mềm nhũn không còn sức nâng. Mỗi chữ Thu nói ra như dội vào tai anh những hồi chuông lạnh lẽo của một cơn ác mộng mà anh lại tỉnh dậy quá muộn.
Loan từng là người phụ nữ mẫu mực mà bất kỳ người đàn ông nào cũng mơ có bên cạnh. Cô học giỏi, công việc tốt, cư xử nhẹ nhàng, luôn cố gắng hài hòa với nhà chồng. Nhưng nỗi đau lại nằm ở chỗ sâu kín nhất — cô không sinh được con trai.
Hai cô con gái ngoan ngoãn, xinh xắn, học hành giỏi giang, nhưng với mẹ chồng, điều đó chỉ là sự thất vọng được gói ghém đẹp đẽ.
“Con gái thì có ích gì? Đàn bà mà không sinh được con trai thì không khác gì cái máy đẻ lỗi.” — mẹ chồng cô vẫn hay lẩm bẩm như thế.
Loan nghe, im lặng. Không phải vì cam chịu, mà bởi cô không muốn hai con nhìn thấy mẹ gào khóc hay quỵ ngã. Nhưng mỗi ngày sống trong căn nhà đó, cô thấy mình như cái bóng — không có tên, không có tiếng nói.
Sự phản bội không đến như sấm chớp. Nó đến âm ỉ, len lỏi như thứ nấm mốc mọc trong góc tối căn nhà, mà đến khi nhận ra thì đã mục ruỗng.
Thu – người từng là bạn thân của chồng cô, từng đến nhà ăn cơm, từng thân thiết gọi cô là “chị dâu” – lại là kẻ phá vỡ mọi thứ.
Một đêm nọ, khi Loan đi công tác đột xuất trở về sớm, bước vào phòng ngủ, cô chết lặng.
Dũng đang nằm trong chăn với Thu. Hai thân thể quấn vào nhau như thể đây là điều đã quen thuộc. Thu luống cuống vùng dậy, còn Dũng chỉ lạnh lùng kéo chăn lên, rồi vứt một xấp giấy ly hôn xuống mặt bàn gỗ:
“Cô không sinh được con trai. Tôi cần người khác sinh. Ký đi.”
Không nước mắt. Không một lời biện minh. Không một lời xin lỗi. Loan ký. Bàn tay cô run lên từng nhịp, nhưng sống lưng vẫn thẳng. Cô chỉ nói một câu:
“Tôi giữ hai đứa con gái.”
Dũng gật đầu, dửng dưng như vừa đổi một món đồ không ưng ý.
Ba tháng sau, Thu báo tin có thai. Cả nhà mở tiệc mừng, mẹ chồng Loan vui đến nỗi mua cả vòng vàng biếu con dâu mới. Bà nói trong bữa tiệc:
“Thấy chưa, ai khéo thì sinh được cháu đích tôn. Đúng là dâu hiền!”
Những tiếng cười vang vọng trong căn nhà ấy. Vắng đi bóng người phụ nữ từng nhẫn nhịn, từng nấu ăn mỗi bữa, từng quỳ gối xin mẹ chồng cho con gái mình một chỗ ngồi đàng hoàng.
Không ai nhắc đến Loan.
Ba năm sau.
Sáng mùa đông, sương giăng mờ mịt. Dũng ngồi trong phòng khám nam khoa, hai tay đan chặt vào nhau, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tờ kết quả.
Bác sĩ lật hồ sơ, giọng nặng nề:
“Anh Dũng… trường hợp của anh là vô sinh thứ phát. Trước đây có thể sinh con, nhưng giờ thì… xác suất gần như bằng 0.”
Cổ họng Dũng khô khốc. Anh lắp bắp:
“Không… không thể nào… tôi có con trai mà…”
Bác sĩ nhíu mày, rồi nói nhẹ như gió thoảng nhưng lại như tiếng sấm giữa trời quang:
“Chúng tôi đề nghị kiểm tra ADN để xác nhận lại.”
Kết quả trả về.
Dũng ngã khuỵu xuống ghế.
“Kết quả xét nghiệm: không có quan hệ huyết thống giữa anh và đứa trẻ.”
Sự thật vỡ òa như mặt gương bị ném thẳng đá vào.
Đứa trẻ mà anh từng bế trên tay, từng vỗ ngực tự hào là “quý tử”, lại không phải máu mủ của anh.
Dũng trở về nhà, mặt mày xám ngoét. Anh đập bàn chất vấn Thu, lần này không còn là phỏng đoán mà là bằng chứng rõ ràng. Cô ban đầu cười gượng, cố chối, nhưng rồi nhanh chóng lật bài ngửa.
“Tôi không cần tình yêu của anh. Tôi cần danh phận. Và mẹ anh cần cháu đích tôn. Thế thôi.”
Câu trả lời vô cảm như nhát dao thứ hai đâm xuyên qua lòng anh. Dũng quỵ xuống, ôm mặt, lần đầu trong đời bật khóc như một đứa trẻ.
Còn Loan, ba năm sau đã là người phụ nữ khác. Cô trở thành quản lý của một công ty du học có tiếng, đưa hai con gái học trường quốc tế. Cô mặc vest thanh lịch, ánh mắt đĩnh đạc và nụ cười tự tin.
Một lần họp phụ huynh, Dũng bất ngờ xuất hiện. Anh đứng nép ở góc cửa lớp, ánh mắt đăm chiêu nhìn hai cô bé — kết tinh duy nhất của thời gian anh còn làm cha.
Sau buổi họp, anh rón rén đến gần:
“Cho anh… gặp con được không?”
Loan khẽ gật đầu. Không oán trách, không giận dữ. Chỉ là một cái gật như thể đã đi qua hết những khúc quanh của lòng người.
Dũng nghẹn ngào:
“Anh xin lỗi… Em không đáng bị như thế.”
Cô cười nhẹ:
“Không. Chính vì anh, em mới nhận ra… em không cần chứng minh giá trị của mình qua việc sinh con trai. Em là một người mẹ tốt. Và là một người vợ từng tử tế.”
Thu bỏ đi, mang theo đứa trẻ. Không lời từ biệt, không một cái liếc nhìn lại. Mẹ Dũng khi phát hiện cháu không cùng huyết thống, phát điên, đập phá đồ đạc, rồi gào khóc thảm thiết.
Căn nhà từng đầy ắp tiếng cười giờ lạnh như nghĩa địa.
Dũng – người đàn ông từng có tất cả – giờ chẳng còn gì.
Không con. Không vợ. Không lòng tin. Không chính mình.
Một ngày cuối năm, khi đưa hai con đi công viên, Loan thấy bóng dáng quen thuộc dưới gốc cây sakura.
Dũng ngồi một mình, tay cầm chiếc khăn cũ của con gái lớn. Anh ngẩng lên, chạm phải ánh mắt cô. Bối rối. Ngại ngùng.
Loan bước tới, hai con bé líu ríu chạy lại bên anh. Cô ngồi xuống cạnh, dịu dàng:
“Anh có thể thỉnh thoảng đón tụi nhỏ đi chơi. Nhưng đừng làm tổn thương chúng thêm lần nào nữa.”
Dũng gật đầu, mắt cay xè. Anh không dám đòi lại điều gì, chỉ biết nâng niu những phút giây nhỏ nhoi còn sót lại.
Ba năm — một giấc mộng tan. Nhưng với Loan, nó là hành trình hồi sinh.
Cô đã từng bị phản bội, từng mất mát, từng lạc hướng. Nhưng cuối cùng, cô chọn cách bước đi, mang theo những gì trong sạch nhất: lòng kiên nhẫn, lòng tin và trái tim không phản bội.
Giá trị của một người phụ nữ không nằm ở việc sinh con trai hay gái.
Mà nằm ở chỗ, khi bị tổn thương nhất — cô vẫn không làm tổn thương người khác.