Min menu

Pages

Một quyển sách cũ, một c:uộc đ:ời thay đổi – câu chuyện không ai ngờ từ g:óc ph:ố v:ắng giữa cậu bé nghèo và ông lão b:án vé s:ố...

 



Buổi chiều thành phố lặng lẽ hơn mọi ngày. Những tia nắng cuối cùng như cố vương vấn trên mặt đường đầy bụi, nơi một người đàn ông tóc đã lấm tấm bạc đang lê từng bước mỏi mệt. Trên vai ông là chiếc túi vải bạc màu, bên trong là những tờ vé số được sắp ngay ngắn. Bàn tay gầy guộc siết chặt quai túi, như thể đó là tài sản quý giá cuối cùng còn lại.

Giữa dòng người vội vã, ông không khác gì một chiếc bóng mờ. Những tiếng rao yếu ớt vang lên, lạc lõng giữa phố xá ồn ào. Mắt ông khô khốc, nhưng lòng vẫn giữ một ánh sáng lặng thầm. Đó là tia hy vọng mong manh rằng biết đâu hôm nay, ai đó sẽ mua giúp ông một vài tờ.

Gió bất chợt thổi mạnh, kéo theo chiếc túi rách toạc một bên. Xấp vé số bung ra, bay tán loạn trên mặt đường. Ông hoảng hốt lao theo, những ngón tay run rẩy cố gắng nhặt từng tờ giấy mong manh như số phận chính mình. Vài người đi ngang qua chỉ liếc nhìn, rồi lại tiếp tục bước đi, như thể một người đàn ông ngã quỵ giữa đường là điều quá đỗi quen thuộc.

Một cậu bé gầy gò trong chiếc áo sơ mi rách vai dừng lại. Mắt nó sáng, trong trẻo một cách lạ lùng giữa khung cảnh ảm đạm. Nó không nói gì, chỉ lặng lẽ cúi xuống, cùng ông nhặt từng tờ vé số. Cử chỉ của nó nhẹ nhàng, như sợ làm rách mất tia hy vọng cuối cùng của người đàn ông xa lạ.

Khi tất cả đã được gom lại, ông nhìn cậu bé, môi run rẩy nở một nụ cười. "Cảm ơn con..." Giọng ông nghèn nghẹn. Trong túi không còn gì ngoài mấy đồng lẻ, ông đành lục lọi, lấy ra một quyển sách cũ, bìa đã nhàu, giấy ngả vàng. "Quyển này... ông giữ từ lâu rồi. Giờ tặng con. Biết đâu... con sẽ cần nó."

Cậu bé cầm lấy, tay vuốt ve bìa sách như nâng niu một kho báu. Nó chẳng hiểu vì sao tim lại ấm lên đến thế. Trước khi rời đi, nó cúi đầu thật sâu. Không một lời thừa, chỉ có ánh mắt lặng thinh đầy biết ơn.

Nhiều năm sau, ánh mắt ấy vẫn vẹn nguyên trong tâm trí một người đàn ông trẻ đứng trước bục giảng, nhìn xuống những khuôn mặt học trò thơ dại. Anh – cậu bé ngày nào – giờ là một nhà giáo dục được kính trọng. Anh đã đi qua đói nghèo, cô đơn, và cả tuyệt vọng, nhưng quyển sách cũ năm ấy như một vì sao dẫn lối.

Mỗi đêm, anh vẫn giữ thói quen lật giở từng trang sách, đọc lại những dòng chữ lem nhem bằng nét chữ tay của người bán vé số. Trong đó là những câu chuyện nhỏ, những bài học giản dị về lòng tốt, niềm tin, và nghị lực. Không hề có triết lý cao siêu, nhưng mỗi chữ như thấm vào tim.

Một ngày nọ, anh quyết định quay lại con phố cũ. Tìm lại ông cụ năm xưa. Nhưng tiệm nước bên đường giờ đã thay bằng một cửa hàng tiện lợi. Gánh hàng rong cũng chẳng còn ai. Anh hỏi thăm khắp nơi, cuối cùng chỉ nhận được một câu: "Ông ấy mất rồi... nhiều năm trước. Không người thân. Chết lặng lẽ như khi sống."

Tim anh như thắt lại. Một nỗi trống rỗng len lỏi vào từng hơi thở. Anh không khóc, chỉ đứng đó rất lâu, mắt dán vào khoảng không vô định, như mong ông sẽ bất chợt hiện ra từ giữa dòng người.

Tối đó, anh về nhà, lấy quyển sách cũ ra, đặt nó lên bàn thờ nhỏ anh mới lập. Trong khói hương bảng lảng, anh cúi đầu thật sâu. "Con chưa kịp cảm ơn ông... nhưng con sẽ sống để ông không thấy hối tiếc vì đã tin con."

Từ hôm đó, anh bắt đầu một hành trình mới. Với toàn bộ số tiền tiết kiệm được cùng sự giúp đỡ của những người đồng chí hướng, anh mở một trường học miễn phí dành cho trẻ em nghèo. Trường không có cổng cao tường lớn, chỉ là một căn nhà cũ sửa sang lại, nhưng bên trong là cả một thế giới rực rỡ.

Những đứa trẻ chân trần, ánh mắt đục vì bụi đời, lần đầu tiên biết đến bàn ghế, bảng đen. Chúng học từng nét chữ, từng con số, nhưng quan trọng hơn, chúng học được lòng nhân ái, như chính người thầy của mình đã từng nhận được.

Anh kể cho chúng nghe về một người đàn ông già yếu, nghèo khổ, nhưng có trái tim lớn hơn cả thế gian. Về quyển sách cũ mang theo cả một đời hy vọng. Về cách một hành động nhỏ có thể thay đổi cả cuộc đời một con người.

Mỗi năm, vào ngày khai giảng, anh lại đặt một bó hoa nhỏ dưới chân bức tranh vẽ tay treo ở góc lớp – bức chân dung phác họa từ trí nhớ của anh về ông. Đôi mắt ông hiền từ, miệng hơi cười, nhìn bọn trẻ như ban phước lành.

Một đứa trẻ nọ từng hỏi: "Thầy ơi, ông cụ đó là ai vậy?"

Anh nhìn nó, ánh mắt dịu dàng như gió sớm. "Là người đã dạy thầy bài học đầu tiên... mà thầy không bao giờ quên."

Và như thế, câu chuyện về lòng tốt tiếp tục sống. Không cần sách vở, không cần tên tuổi. Chỉ cần một trái tim biết yêu thương, và một người sẵn lòng bắt đầu.