Min menu

Pages

Một ly chè vỉa hè vô tình ghé lại, giám đốc trẻ bỗng đứng s:ững — vị ngọt ấy không chỉ gọi k:ý ứ:c, mà còn d:ẫn l:ối anh tìm lại â:n n:hân từng c:ứu mình trong b:óng t:ối...

 Một chiều cuối tuần, ông Minh – giám đốc một công ty thực phẩm lớn – quyết định dạo bộ dọc theo con đường nhỏ sát khu chợ cũ. Những bước chân chậm rãi trên mặt đường sỏi lạo xạo như vỗ về tâm trí ông sau nhiều ngày căng thẳng. Gió nhẹ lướt qua, mang theo hương vị của một điều gì đó vừa quen, vừa xa.

Mùi chè đậu xanh thoảng qua trong không khí khiến ông khựng lại. Mùi hương ấy như vỡ òa một ký ức xưa cũ, khiến lòng ông rung lên. Ông quay đầu, ánh mắt dừng lại ở góc phố nơi một chiếc xe chè nhỏ đơn sơ đang hoạt động. Một cô gái trẻ, gương mặt sáng sủa và phúc hậu, đang cẩn thận múc chè vào ly nhựa.



Ông Minh tiến lại gần, nheo mắt nhìn thật kỹ. Xe chè đơn giản, mái vải bạc che nắng, nhưng sạch sẽ, ngăn nắp. Cô gái ngẩng lên, nở nụ cười dịu dàng: “Chú dùng gì ạ?”

“Cho tôi một ly chè đậu xanh,” ông đáp, giọng khàn khàn.

Cô gái nhanh nhẹn múc chè, đổ thêm nước cốt dừa, rắc chút đậu phộng giã nhỏ. Khi thìa chè đầu tiên chạm môi, ông bỗng khựng lại. Vị ngọt thanh, đậu mềm, nước cốt dừa béo nhưng không gắt – tất cả như kéo ông về một thời xa lắm. Một cảm giác ấm áp trỗi dậy.

Ông ngẩng lên, giọng lạc đi: “Cô… ai nấu chè vậy?”

“Mẹ em ạ,” cô gái mỉm cười. “Mẹ từng bán chè ở gần trường đại học. Nhiều sinh viên nhớ vị chè của mẹ lắm.”

Trái tim ông như có ai đó bóp chặt. Bà… là bà rồi. Người đàn bà năm xưa ông vẫn gọi là “Bà chè”, người đã từng âm thầm nuôi ông qua những ngày tháng đói kém sinh viên.

“Cô… cho tôi xin địa chỉ nhà mẹ cô được không?”

Hơi bất ngờ nhưng thấy ánh mắt ông chân thành, cô gái gật đầu và viết cho ông một địa chỉ nhỏ nằm sâu trong hẻm.

Ngôi nhà cũ với tường rêu phong hiện ra sau đoạn đường ngoằn ngoèo. Sân nhà treo vài chậu hoa giấy, cửa gỗ hé mở. Ông Minh bước vào, tim đập thình thịch. Bên trong, một bà cụ tóc bạc đang nằm trên giường, sắc mặt yếu nhưng ánh mắt vẫn dịu dàng.

Cô gái dìu ông vào: “Mẹ ơi, có người tới thăm mẹ nè.”

Bà cụ nheo mắt, nhìn ông giám đốc đầy tò mò. Ông Minh tiến lại gần, giọng run run: “Bà… còn nhớ cháu không? Cháu là Minh, sinh viên năm cuối Kinh tế. Năm đó… bà hay cho cháu ăn chè trước cổng trường…”

Đôi mắt bà cụ sáng lên: “Minh… thằng bé gầy mà hay xin thêm đá, phải không?”

Ông bật cười, nước mắt lăn dài: “Dạ… là cháu. Bà còn nhớ không, có lần bà cho cháu hai trăm nghìn, nói là ‘gửi gắm niềm tin’...”

Bà cụ gật đầu chậm rãi: “Bà nhớ… nhớ chứ. Con là đứa duy nhất vừa ăn chè vừa học bài chăm chỉ. Hồi đó nhìn con tội lắm.”

Câu chuyện ngày xưa như dòng suối mát chảy qua ký ức ông. Cả hai lặng người trong kỷ niệm, rồi cười, rồi lại nghẹn ngào. Hương, con gái bà cụ, lặng lẽ lau nước mắt.

Tối hôm ấy, ông Minh ngồi thật lâu cùng Hương. Cô kể mẹ mình mắc bệnh tim, cần phẫu thuật gấp nhưng chi phí quá cao. “Em mới xoay được một nửa, mà bác sĩ bảo cần nhanh… Nếu không, mẹ có thể đột quỵ bất cứ lúc nào.”

Ông Minh lặng lẽ nhìn căn phòng ẩm thấp, trần nhà có vết nứt. Ánh đèn vàng mờ chiếu lên gương mặt bà cụ đang ngủ chập chờn vì cơn đau. Ông đứng dậy, giọng quả quyết: “Tôi sẽ lo toàn bộ chi phí. Đây là món nợ tôi cần trả.”

Hương sững người: “Chú ơi… chú là người lạ, sao lại…”

“Không,” ông lắc đầu, “Mẹ cháu là người thân nhất của chú vào lúc mà ngay cả gia đình ruột thịt cũng chẳng thể bên cạnh. Nhờ bà mà chú sống, học, và trở thành người có ngày hôm nay.”

Ca phẫu thuật thành công. Bà cụ hồi phục chậm nhưng ổn định. Lần đầu tiên sau nhiều năm, bà đứng trong bếp với đôi tay run run nhưng nụ cười sáng rỡ.

“Tay bà không còn linh hoạt, nhưng lòng bà vẫn muốn nấu chè,” bà nói. “Không để bán, mà để dạy tụi nhỏ biết thế nào là chè tử tế.”

Ông Minh xin phép bà dựng một quầy chè nhỏ trước cổng trường đại học cũ – nơi từng là chốn mưu sinh của bà, giờ trở thành điểm tựa cho nhiều sinh viên. Quán mang tên “Ký Ức Xanh”.

Bên trong quán, từng bức ảnh cũ của bà và các sinh viên nghèo được treo trang trọng. Hương chịu trách nhiệm quản lý, còn bà cụ chỉ thi thoảng ghé chỉ bảo vài chiêu nấu chè.

Một phần doanh thu được dành để hỗ trợ sinh viên khó khăn. Trên tường, dòng chữ nắn nót của ông Minh được khắc lên bảng gỗ: “Một ly chè – một hy vọng.”

Ngày khai trương, nhiều cựu sinh viên đến tham dự. Có người từng được bà giúp, có người chỉ nghe danh. Tất cả đều xúc động.

Ông Minh đến trong bộ vest chỉnh tề, nhưng ánh mắt không còn là ánh mắt của một giám đốc – mà là ánh mắt của một cậu sinh viên năm nào vừa tìm lại được mái ấm.

Ông gọi một ly chè, ngồi xuống chiếc ghế nhựa đỏ. Bà cụ từ trong bếp chầm chậm bước ra, tay đặt lên vai ông.

“Chè hôm nay đủ ngọt chưa con?” – giọng bà run run.

Ông ngẩng lên, môi mỉm cười nhưng mắt đỏ hoe: “Dạ, đủ để con nhớ… và biết mình từng được yêu thương đến nhường nào.”