Min menu

Pages

Mới qua t-ang c-ha, hai người anh đã tr-anh đ-ất d-ữ d-ội, cho đến khi em út lặng lẽ làm điều khiến cả hai c-úi đ-ầu x-ấu h-ổ...

 Buổi sáng hôm ấy, bầu trời xám xịt, mây kéo thành từng đám dày đặc như muốn báo hiệu điều gì đó chẳng lành. Gió thổi nhè nhẹ qua vạt áo tang trắng, làm lay động hàng cúc trắng cắm dọc hiên nhà. Căn nhà quê lợp ngói đỏ, cũ kỹ và mộc mạc, vừa trải qua ba ngày tang lễ lặng lẽ. Cha mất đột ngột sau cơn bạo bệnh, để lại ba người con và mảnh đất rộng ba sào giữa lòng làng.

Người anh cả – Khánh – vẻ mặt trầm tư nhưng không giấu nổi nét căng thẳng. Ánh mắt anh đảo liên tục từ bàn thờ cha sang người em trai thứ hai – Hùng – rồi dừng lại ở người em út – Tâm. Khánh chỉnh lại cổ áo tang, rồi hắng giọng như thể chuẩn bị nói điều gì quan trọng lắm.


"Anh em mình cũng nên sớm bàn chuyện chia đất để sau này không lấn cấn," Khánh nói, giọng đều đều nhưng không giấu nổi tham vọng. "Anh là con trưởng, lại chăm cha bao năm, thì nên hưởng phần lớn."

Hùng gật đầu đồng tình, không buồn suy nghĩ lâu. Anh là người đơn giản, lại bị ảnh hưởng bởi cái tư tưởng "trưởng thừa kế nhiều hơn" của làng quê. Ánh mắt anh lướt qua Tâm – đứa em út vẫn còn đứng nép sau bàn thờ cha, ánh nhìn mơ màng, đôi mắt hoe đỏ.

Tâm không nói gì, cũng chẳng phản bác. Cậu chỉ cúi đầu, tay siết chặt mép áo, lòng nặng trĩu. Mảnh đất ấy không chỉ là tài sản, mà là nơi chứa đầy kỷ niệm: nơi mẹ từng hái rau, nơi cha ngồi đan rổ, nơi ba anh em từng đuổi bắt nhau dưới bóng râm cây ổi.

"Tâm, chú không có ý kiến gì à?" Khánh hỏi lại, có phần thiếu kiên nhẫn. "Chứ để lâu là chuyện nhỏ hóa lớn đấy."

Tâm ngước lên, môi mím chặt. Trong lòng cậu, một trận giằng xé âm thầm đang nổ ra. Cậu nhớ lại những lần cha bệnh, Khánh gửi ít tiền thuốc nhưng không về. Hùng thì luôn bận rộn với việc riêng. Chỉ có cậu ở cạnh cha trong những đêm ho kéo dài, những sáng nấu cháo, lấy thuốc. Nhưng Tâm không muốn nhắc điều ấy ra. Cậu sợ làm tổn thương anh mình.

“Em… không sao, tùy hai anh quyết định,” Tâm nói khẽ, ánh mắt cụp xuống. Câu nói như một nhát dao cứa vào chính lòng cậu. Nhưng cậu vẫn cố giữ vẻ mặt bình thản.

Khánh và Hùng nhìn nhau, gật đầu. Thỏa thuận miệng nhanh chóng được đưa ra: Khánh hai sào, Hùng một sào, Tâm thì… nếu cần thì ở nhờ nhà chính. Gọi là giữ phần hương hỏa.

Chiều xuống, ánh nắng nhạt rọi qua mái hiên. Căn nhà như trống rỗng, dù khói nhang vẫn còn vương vất trong không khí. Tâm một mình ngồi bên bàn thờ cha, mắt đăm đăm nhìn khung ảnh cũ đã ngả màu.

Bỗng nhiên, cậu đứng dậy, lục trong ngăn kéo cũ kỹ bên góc tủ. Ngăn tủ ấy, cha từng nói: “Khi nào cần thật sự, thì hãy mở nó.” Tâm mở ra, bên trong là một phong bì giấy đã ố vàng, mép gấp kỹ lưỡng. Tay run run, cậu rút ra tờ giấy gấp làm tư, nét chữ quen thuộc hiện lên.

Đó là di chúc.

Nét chữ run run của cha vẫn rõ ràng: "Đất chia đều. Nhưng nếu các con vì nó mà tranh giành, thì cha mong tro cốt cha hãy được chôn ở nơi không có cãi vã, không có chia rẽ."

Đêm ấy, Tâm không ngủ. Cậu ngồi bên bàn thờ đến tận sáng, ánh mắt lúc đăm chiêu, lúc lại rưng rưng. Trong lòng cậu là cả biển dậy sóng. Cậu không muốn làm tổn thương ai, nhưng cũng không thể để lời cha bị chà đạp.

Hôm sau, khi mặt trời vừa lên, Tâm đặt tờ di chúc ngay ngắn trước bàn thờ, rồi mời hai anh đến.

Khánh vừa đọc xong thì sững sờ, tay cứng đờ, mắt lạc đi. Hùng cũng chết lặng, miệng mấp máy nhưng không thốt nên lời. Cả hai như bị giáng một cú vào lòng tự trọng. Không phải vì tờ di chúc, mà vì những gì họ đã lỡ quên: tình cha, tình em.

Bầu không khí trong phòng trở nên nặng nề. Không ai nói gì suốt vài phút. Rồi Hùng là người đầu tiên lên tiếng, giọng nghẹn ngào: "Anh xin lỗi… Tâm à. Anh… không nghĩ đến điều đó. Anh sai."

Khánh quay đi, mắt đỏ hoe. Lần đầu tiên trong nhiều năm, Tâm thấy anh cả của mình rơi nước mắt. "Anh cũng… đã nghĩ sai. Cha lúc sống, chỉ mong tụi mình hòa thuận… Vậy mà…"

Tâm đứng lặng, rồi bước đến, đặt tay lên vai hai anh. Giọng cậu nghèn nghẹn: "Cha đi rồi… Nếu mình còn cãi nhau, thì những năm tháng còn lại chỉ là dằn vặt thôi. Em không cần gì nhiều. Em chỉ cần chúng ta còn là anh em."

Cuối cùng, họ quyết định chia đều mảnh đất, như lời cha dặn. Không ai giành hơn, không ai giữ riêng. Họ thậm chí cùng nhau xây lại căn nhà nhỏ để làm nơi tụ họp mỗi dịp giỗ chạp.

Vài tháng sau, trên mảnh đất ấy mọc lên vườn rau xanh mướt, một gian nhà nhỏ, và một bia mộ đá khắc dòng chữ: "Nơi này không có tranh giành – chỉ có yêu thương."

Mỗi năm, khi tiết xuân về, ba anh em lại tụ họp, ngồi bên nồi bánh chưng, kể nhau nghe chuyện xưa. Trong lòng họ, bóng hình cha vẫn hiện hữu – không chỉ trên tấm di ảnh, mà trong chính cách họ gìn giữ tình thân.

Và Tâm, người từng im lặng chịu nhịn, lại là người giữ lửa cho tất cả.