Chiều Sài Gòn lất phất mưa, từng hạt nhỏ như sợi chỉ bạc rơi lặng lẽ xuống tán lá già cỗi. Ông cụ lại xuất hiện, như một phần không thể thiếu của khung cảnh cũ kỹ. Trên chiếc ghế đá đã ngả màu rêu, ông ngồi im, dáng người thẳng tắp, tay cầm bó hoa cúc vàng gói trong tờ báo cũ. Mỗi cử động của ông đều toát lên sự chờ đợi nghiêm trang, như thể thời gian chẳng còn quyền lực gì trên bờ vai gầy guộc ấy.
Ánh mắt ông vẫn luôn hướng về phía cổng công viên, nơi từng ngày ông mong mỏi một bóng hình thân quen xuất hiện giữa dòng người hối hả. Có lần một người phụ nữ mặc áo dài vàng đi ngang qua, ông giật mình đứng bật dậy. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, ông chậm rãi ngồi xuống, ánh mắt dịu lại, nỗi thất vọng khẽ lướt qua như một cơn gió lạnh. Mười hai năm, biết bao lần hy vọng để rồi lặng lẽ gom lại nỗi buồn.
Người ta quen với hình ảnh ấy đến mức, chiều nào không thấy ông, cả công viên như thiếu đi một nhịp thở. Có người lén đặt chai nước dưới ghế, có người mang theo ổ bánh mì nhỏ, để lại cùng lời nhắn ngắn ngủi. Có người lại tặc lưỡi, thở dài: "Vợ ông mất rồi, làm sao mà trở lại." Nhưng ông chưa bao giờ phản ứng, chỉ mỉm cười nhẹ như đã quen với những lời đó. Trong mắt ông, vẫn có một ngọn lửa chưa bao giờ tắt.
Mười hai năm trước, khi đang dạo bước cùng bà giữa công viên đông đúc, ông chỉ cúi xuống buộc lại dây giày. Khi ngẩng lên, bà đã không còn ở đó. Không tiếng kêu, không dấu hiệu, chỉ là một khoảng trống bất ngờ trong cuộc đời ông. Ban đầu, ông nghĩ bà chỉ đi nhầm hướng, sẽ quay lại với nụ cười trách yêu. Nhưng không. Bà biến mất hoàn toàn như thể chưa từng tồn tại.
Ông tìm kiếm khắp nơi. Đến từng bệnh viện, nhà ga, trạm xe buýt. Phát tờ rơi, gõ cửa từng ngõ hẻm. Cảnh sát vào cuộc nhưng chỉ có những cái lắc đầu, những lời an ủi rỗng tuếch. Một số người cho rằng bà bị bắt cóc, người khác nói bà mất trí nhớ. Có kẻ độc miệng hơn thì quả quyết bà đã chết. Nhưng ông không tin. Không thể tin.
Từng món đồ của bà vẫn được ông giữ gìn cẩn thận. Chiếc áo khoác cũ bà hay mặc những ngày se lạnh, chiếc lược cũ vương vài sợi tóc bạc, đôi dép nhỏ xếp ngay ngắn bên giường. Mỗi lần chạm vào, ông lại như được trò chuyện cùng bà. "Bà ấy hứa sẽ không bao giờ rời xa tôi," ông nói với người bán hoa quen thuộc. Người ấy lặng lẽ gói bó hoa cúc vàng, không dám nói gì thêm.
Công viên đã thay đổi. Những cây cổ thụ bị đốn bỏ, thay bằng hàng cây phong non yếu ớt. Gạch lát mới, đèn led rực rỡ vào buổi tối. Nhưng chiếc ghế đá ông ngồi vẫn được giữ lại theo đề nghị của một nhóm người yêu mến ông. Với họ, ông là biểu tượng của sự thủy chung, của một điều gì đó đẹp đẽ đang mai một giữa thời đại gấp gáp.
Một ngày nọ, khi mưa vừa tạnh, một cô gái trẻ tiến lại gần và ngồi xuống bên ông. Không giống những người chỉ tò mò đôi chút rồi bỏ đi, cô gái im lặng khá lâu, như thể muốn tôn trọng không gian riêng của ông. Rồi cô nhẹ nhàng hỏi: “Ông đợi ai vậy ạ?”
Ông quay sang, ánh mắt chan chứa lớp bụi thời gian, khẽ mỉm cười: “Ông đợi vợ. Mười hai năm rồi.” Cô gái không ngạc nhiên, không cười, chỉ gật đầu. Im lặng của cô là thứ hiếm hoi mà ông trân trọng.
Từ hôm đó, cô gái thường đến công viên vào buổi chiều. Cô mang theo sữa đậu nành, vài cái bánh ngọt, đôi khi là mấy cuốn sách. Cô không hỏi thêm, chỉ ngồi lặng lẽ bên cạnh ông. Khi ông kể chuyện về bà – về những buổi chiều hai người đi dạo, về cách bà giận ông khi ông quên ngày sinh nhật – cô chăm chú lắng nghe như đang xem lại một cuốn phim cũ mà chưa từng chán.
Một buổi chiều trời âm u, cô ngập ngừng nói: “Cháu là phóng viên. Cháu muốn viết một bài về ông. Về tình yêu, về sự chờ đợi.” Ông trầm ngâm thật lâu rồi khẽ gật đầu. Bài báo được đăng trên một trang tin mạng, không ngờ lại chạm đến trái tim của hàng triệu người.
Sự lan tỏa bất ngờ ấy khiến ông trở thành biểu tượng. Những người xa lạ bắt đầu ghé công viên để nhìn thấy ông, tặng ông những món quà nhỏ, viết thư tay, thậm chí có người từ nước ngoài về chỉ để được gặp ông. Nhưng điều kỳ lạ chưa dừng lại ở đó.
Một buổi sáng, ở một viện dưỡng lão vùng ngoại thành, bà cụ nằm trên giường bệnh chợt thì thầm khi nhìn thấy bài báo in ra treo ở bảng tin. “Tôi biết người này... tôi quen người này.” Nhân viên điều dưỡng sững người. Bà là bệnh nhân mất trí, không rõ thân phận, không có người thân suốt mười hai năm.
Một cuộc kiểm tra trí nhớ, những câu hỏi nhẹ nhàng được đặt ra. Khi bác sĩ cho bà xem ảnh ông cụ, bà chảy nước mắt: “Tôi từng đi dạo với ông ấy, ông ấy mua cho tôi hoa cúc vàng...” Đội ngũ y tế liên hệ với tòa soạn, và một cuộc gặp được sắp xếp.
Ông cụ được mời đến viện. Ông ngồi lặng im trong phòng chờ, đôi tay run nhẹ không phải vì tuổi tác mà vì niềm hy vọng quá lớn. Khi cánh cửa mở ra, ông đứng bật dậy. Người phụ nữ ngồi trên xe lăn, mái tóc bạc, ánh mắt mơ hồ. Nhưng đôi tay đó – ông nhận ra ngay lập tức. Đôi tay từng vuốt má ông những đêm trở trời, từng nắm chặt tay ông khi vượt qua những mất mát.
Ông bước lại gần, giọng nghẹn ngào: “Bà...” Bà cụ ngẩng lên, ánh mắt long lanh. Một khoảnh khắc trôi qua dài như cả kiếp người. Rồi bà run rẩy đưa tay ra: “Ông đây rồi... tôi tìm ông mãi.”
Người ta khóc. Cô phóng viên lặng lẽ quay đi lau nước mắt. Các bác sĩ không thể tin được, như chứng kiến một phép màu y học. Hóa ra, vào ngày hôm ấy mười hai năm trước, bà ngất đi vì đột quỵ nhẹ. Một người tốt bụng đưa bà đến bệnh viện tỉnh, không giấy tờ, không danh tính. Bà tỉnh dậy với ký ức trắng xóa, sống như chiếc bóng trong viện dưỡng lão.
Từ ngày đoàn tụ, ông đưa bà về căn nhà cũ. Mọi thứ vẫn vẹn nguyên như khi bà rời đi. Bức ảnh cưới treo trên tường, chiếc khăn thêu tên bà, cả chiếc ghế bà hay ngồi xem tivi. Bà đi quanh nhà như một đứa trẻ lạc bước trong mộng mị. Nhưng ánh mắt bà rạng rỡ, và bà nói: “Chỉ có tình yêu là điều tôi không quên được.”
Chuyện tình của họ lên sóng truyền hình, gây xúc động khắp cả nước. Người ta gọi đó là cuộc hội ngộ kỳ diệu nhất. Những đứa trẻ được kể về ông cụ chờ vợ suốt mười hai năm. Giờ đây, trên ghế đá công viên, không còn một người ngồi cô đơn, mà là hai cụ già tay nắm tay, lặng lẽ chia sẻ một đời.
Cô phóng viên trẻ xuất bản cuốn sách đầu tay: Người đàn ông bên ghế đá. Trong lời đề tặng, cô viết: “Cho những ai vẫn tin rằng yêu thương chân thành có thể vượt thời gian, trí nhớ và cả số phận.”
Một chiều, bà hỏi ông: “Nếu tôi không nhớ được gì nữa thì sao?” Ông mỉm cười: “Thì anh sẽ làm quen lại từ đầu, và lần này anh sẽ không đợi lâu để cưới em.” Bà bật cười, nước mắt lấp lánh.
Mười ba năm sau, người ta vẫn thấy họ dắt tay nhau đi dạo. Ghế đá xưa được sơn lại, xung quanh trồng thêm nhiều hoa. Trẻ con đến chơi, cặp đôi đến cầu nguyện. Nhưng với hai người, đó chỉ là nơi họ từng lạc nhau... và tìm lại nhau.
Trời Sài Gòn lại mưa. Nhưng không còn ai đơn độc dưới mưa nữa. Có hai người già, nắm tay nhau đi chầm chậm, để lại sau lưng câu chuyện đẹp nhất về tình yêu: Chờ đợi không bao giờ là lãng phí, nếu nó xuất phát từ trái tim.