Nắng hè rực rỡ tràn vào khung cửa sổ, chiếu sáng căn phòng nhỏ nơi tôi đang ngồi, tay lướt nhanh trên màn hình điện thoại, mắt dán chặt vào từng dòng tin nhắn khách hàng. Những đơn hàng online tới tấp, tiếng ting ting báo đơn vang lên liên tục khiến tôi không dám ngẩng đầu. Đằng sau lưng, con bé ngồi thu mình một góc, tay cầm điện thoại, mắt nhìn chăm chú vào màn hình với vẻ mặt vô cảm.
Tôi là một người mẹ trẻ, mới bước qua tuổi ba mươi, nhưng guồng quay mưu sinh khiến tôi cảm giác mình đã già đi mấy chục năm. Chồng tôi làm việc tới tận tối khuya, hiếm khi có mặt ở nhà vào bữa cơm tối. Tôi vừa làm mẹ, vừa làm chủ một shop online nhỏ, ngày ngày xoay vòng giữa livestream, chốt đơn, đóng gói. Tôi vẫn thường tự nhủ: "Chỉ cần cho con ăn uống đầy đủ, ở nhà an toàn là được."
Con gái tôi năm nay lên tám. Một đứa trẻ ngoan, ít nói, và thường tự chơi một mình. Khi bắt đầu nghỉ hè, tôi đưa cho con chiếc điện thoại, bật vài video hoạt hình để con không làm phiền mình làm việc. Ban đầu chỉ là vài tiếng, rồi dần dần, cả ngày trôi qua, con cũng chỉ loanh quanh trong thế giới ảo ấy.
Có những hôm, tôi nhìn con ngồi im lặng hàng giờ, không cười, không chạy nhảy. Tôi tự an ủi: "Chắc con thích như vậy, mình cũng từng thích chơi một mình mà." Nhưng sâu thẳm trong lòng, có một cảm giác khó chịu mơ hồ, như thể mình đang đánh mất điều gì đó rất quý giá.
Đôi lần, tôi bắt gặp ánh mắt con lặng đi khi nhìn tôi bận bịu gói hàng, hoặc cái chớp mắt nhanh khi tôi từ chối lời mời: "Mẹ chơi cùng con một chút được không?" Tôi đã lờ đi, như thể không nghe thấy. Tôi nghĩ, khi đơn hàng ổn định, khi thu nhập khá hơn, tôi sẽ bù đắp lại cho con.
Một buổi chiều muộn, tôi đang bận đóng đơn thì nghe tiếng con cười khúc khích. Tiếng cười không hẳn vui vẻ mà mang chút gì đó méo mó. Tôi tò mò bước lại gần. Màn hình điện thoại hiện ra những hình ảnh đánh nhau, máu me, những đoạn video mà một đứa trẻ tám tuổi không nên xem.
Tôi giật mạnh điện thoại khỏi tay con, tim đập thình thịch. "Con xem cái gì thế này? Ai cho con xem mấy thứ này hả?" – tôi gắt lên. Con bé sững lại, mắt mở to, rồi nước mắt rơi lã chã. Nhưng điều khiến tôi chết lặng là câu nói yếu ớt vang lên sau đó: "Bố mẹ có chơi với con đâu..."
Câu nói ấy như tiếng sét đánh ngang tai. Tôi đứng sững, chiếc điện thoại rơi khỏi tay, lăn xuống sàn. Từng từ vang vọng trong đầu, xoáy sâu vào tâm trí tôi như một bản án. Bao nhiêu lần con mời gọi mà tôi từ chối? Bao nhiêu lần tôi nhìn thấy ánh mắt buồn của con mà vờ như không thấy?
Tối hôm đó, chồng tôi về muộn như thường lệ. Tôi kể lại chuyện xảy ra, giọng run run. Anh lặng im hồi lâu, rồi chỉ khẽ nói: "Mình đã để con một mình quá lâu rồi." Đó là lần đầu tiên chúng tôi thực sự nhìn nhau, nhìn lại chính mình sau bao nhiêu tháng năm mải miết kiếm tiền.
Ngày hôm sau, tôi dậy sớm hơn thường lệ. Tôi pha cho con cốc sữa, chuẩn bị bữa sáng, rồi ngồi bên con, hỏi nhỏ: "Con thích mẹ làm gì cùng con hôm nay?" Con nhìn tôi, đôi mắt còn vương ngấn lệ, ngập ngừng: "Mẹ kể chuyện cho con nghe được không?"
Chúng tôi bắt đầu với một câu chuyện cổ tích cũ. Con bé cười khúc khích khi tôi cố bắt chước giọng bà tiên. Nụ cười ấy khiến tôi muốn khóc. Từ hôm đó, tôi dành ít thời gian hơn cho điện thoại, nhiều thời gian hơn cho con. Chồng tôi cũng dần điều chỉnh công việc, tranh thủ về sớm mỗi khi có thể.
Chúng tôi đưa con đi dạo công viên, tập thể dục, mua kem, chơi trò đoán chữ. Con bé từ chỗ e dè, dần dần rạng rỡ trở lại. Những ánh mắt bớt xa xăm, những nụ cười không còn gượng gạo. Có hôm, con chạy đến ôm tôi thật chặt và thầm thì: "Mẹ ơi, con vui lắm."
Những khoảnh khắc ấy, tôi mới hiểu: hạnh phúc không phải là đơn hàng nhiều bao nhiêu, thu nhập tốt cỡ nào, mà là ánh mắt lấp lánh của con khi thấy mẹ ngồi bên cạnh. Là cảm giác ấm áp khi cả nhà cùng nhau ăn tối, cùng nhau cười đùa.
Một lần, tôi mở điện thoại để kiểm tra đơn hàng thì con bé chạy lại ôm chầm lấy tôi. "Mẹ không bán hàng nữa à?" – con hỏi. Tôi mỉm cười, ôm con vào lòng: "Mẹ bán ít lại thôi, để chơi với con nhiều hơn."
Sau vài tuần, tôi nhận thấy không chỉ con thay đổi, mà chính bản thân tôi cũng khác đi. Tôi bớt căng thẳng, ngủ ngon hơn, và mỗi sáng thức dậy đều có cảm giác mong chờ một điều gì đó tốt đẹp. Những buổi tối không còn là thời gian vật lộn với con số, mà là thời gian để chúng tôi thực sự là một gia đình.
Chồng tôi một hôm ngồi lặng lẽ bên con, rồi quay sang tôi, ánh mắt dịu dàng hiếm có: "Anh xin lỗi vì đã để em lo hết mọi thứ. Anh muốn thay đổi, cho con một tuổi thơ trọn vẹn hơn."
Tôi gật đầu, nghẹn ngào không nói nên lời. Tuổi thơ của con chỉ đến một lần. Nếu chúng tôi không trân trọng, thì sẽ chẳng bao giờ lấy lại được. Không một món quà nào có thể thay thế thời gian và sự hiện diện của bố mẹ trong cuộc đời con trẻ.
Tôi bắt đầu viết nhật ký. Mỗi ngày, tôi ghi lại một khoảnh khắc đáng nhớ cùng con: một câu nói ngây thơ, một cái ôm bất ngờ, hay chỉ là cảm xúc dâng trào khi thấy con tự tin đứng hát giữa lớp học hè.
Kỳ nghỉ hè ấy, không phải chuyến du lịch xa hoa, không phải những lớp học thêm căng thẳng, mà chính là những phút giây giản dị nhưng trọn vẹn tình yêu thương đã gắn kết chúng tôi lại. Gia đình nhỏ của tôi đã học lại cách yêu thương, bắt đầu từ một câu nói ngây thơ mà thấm thía: "Bố mẹ có chơi với con đâu."
Giờ đây, mỗi khi nhìn con say sưa đọc sách bên khung cửa, hay thấy con ríu rít kể chuyện đi học về, tôi biết chúng tôi đã lựa chọn đúng. Không còn cảm giác tội lỗi, không còn ánh mắt buồn. Thay vào đó là tiếng cười, là yêu thương, là tuổi thơ thật sự.
Tôi viết những dòng này, không phải để trách móc hay than phiền, mà là để nhắc nhở chính mình – và có thể là cả những bậc cha mẹ khác: Đừng để con lớn lên trong im lặng. Đừng để chiếc điện thoại thay thế vòng tay mình. Tuổi thơ con trôi nhanh như một cái chớp mắt. Hãy hiện diện, hãy lắng nghe, hãy yêu thương khi còn có thể.
Vì có những điều, khi đã bỏ lỡ rồi, sẽ chẳng bao giờ lấy lại được.