Min menu

Pages

Mẹ để con chơi điện thoại suốt mùa hè, tưởng v/ô h/ại cho đến khi cậu bé th/ốt lên một câu khiến ti/m mẹ qu/ặn th/ắt...

 Buổi sáng đầu tiên của kỳ nghỉ hè, căn nhà nhỏ nằm trong hẻm yên tĩnh chìm trong ánh nắng nhẹ. Tiếng ve kêu râm ran ngoài cửa sổ khiến không khí thêm phần oi ả. Ngọc – người mẹ trẻ vừa bước sang tuổi ba mươi, đang tất bật trả lời tin nhắn khách hàng trên điện thoại, mắt không rời khỏi màn hình.



Bên cạnh cô, bé An – cô con gái tám tuổi, nằm dài trên ghế sofa, tay cầm chiếc điện thoại cũ, mắt dán chặt vào video hoạt hình đang phát. Mới đầu, Ngọc cũng hơi lăn tăn, nhưng rồi nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ ấy. "Con bé ngoan, không phá phách, chỉ cần để nó giải trí một lúc rồi mình sẽ chơi với con sau" – cô tự trấn an mình.

Thế nhưng, ngày này nối tiếp ngày khác. Công việc bán hàng online cuốn Ngọc vào guồng quay không dứt. Tin nhắn, đơn hàng, khách khiếu nại, livestream sản phẩm… tất cả chiếm trọn thời gian và tâm trí cô. Đến khi chồng về đến nhà thì trời đã tối, ai nấy đều mệt mỏi, chỉ còn đủ sức ăn vội bữa cơm và lăn ra ngủ.

An ít khi than phiền. Bé vốn là đứa trẻ ngoan và ít nói. Thỉnh thoảng, bé cũng chạy lại khoe vài hình vẽ nguệch ngoạc hay kể chuyện trong video, nhưng chỉ được vài câu, Ngọc đã lại xua tay: “Mẹ đang bận lắm, để mẹ xử lý đơn hàng đã!”

Có lần, An hỏi: “Mẹ ơi, mình đi công viên đi, con thấy bạn con được đi bơi.” Ngọc khẽ cười: “Khi nào mẹ rảnh rồi đi nhé con.” Nhưng cái “khi nào” ấy cứ bị dời mãi, dời mãi, đến khi chính cô cũng quên mất mình từng hứa gì.

Buổi tối nọ, khi chuẩn bị livestream, Ngọc nghe tiếng cười khúc khích lẫn với âm thanh la hét phát ra từ điện thoại của con. Lướt mắt qua màn hình, tim cô thắt lại. Một đoạn phim hoạt hình, nhưng đầy cảnh bạo lực, ngôn ngữ châm chọc, tiếng nhạc dồn dập và hình ảnh biến dạng kỳ dị.

Không kìm được tức giận, Ngọc lao tới, giật phắt điện thoại khỏi tay con bé. “Con xem cái gì thế này hả? Con không biết cái này độc hại à?” Giọng cô cao vút, giận dữ. An sững người trong giây lát, rồi bặm môi òa khóc.

“Bố mẹ có chơi với con đâu…” – câu nói bật ra từ miệng con bé giữa tiếng nấc nghẹn. Ngọc chết sững. Tim cô như có ai bóp nghẹt. Câu nói ấy không chỉ là trách móc, mà là một vết cắt sâu hoắm vào nơi sâu nhất trong lòng cô.

Tối đó, lần đầu tiên sau nhiều tháng, hai vợ chồng cô ngồi nhìn nhau thật lâu trong im lặng. Chồng cô – một nhân viên kỹ thuật làm việc 16 tiếng mỗi ngày – cũng không giấu nổi sự ân hận. “Anh tưởng chỉ cần kiếm tiền cho hai mẹ con đủ đầy là tốt rồi.”

Suốt đêm, Ngọc không ngủ. Cô nhìn sang phòng con, thấy bé ôm gối ngủ co ro, khóe mắt còn vương nước. Cô thấy mình thật nhỏ bé, ích kỷ và vô tâm. Những món đồ chơi đắt tiền, những bộ quần áo mới, chiếc điện thoại mà cô cho là phần thưởng – tất cả chẳng thể thay thế một buổi đi dạo cùng mẹ, một cái ôm buổi sáng, hay đơn giản là một giờ đồng hồ chơi búp bê với con.

Hôm sau, Ngọc hủy toàn bộ lịch livestream. Cô lên kế hoạch mới: mỗi ngày sẽ dành ít nhất hai tiếng để chơi cùng con. Ban đầu, An còn rụt rè. Bé quen với thế giới ảo hơn là cái nắm tay ấm áp của mẹ. Nhưng dần dần, qua từng trò chơi, từng cuốn sách mẹ đọc cho nghe, bé bắt đầu nở nụ cười nhiều hơn.

Chồng Ngọc cũng thay đổi. Anh cố gắng về nhà sớm hơn. Có ngày chỉ kịp ăn cơm tối và đưa con đi bộ quanh khu phố, nhưng ánh mắt con bé lấp lánh niềm vui. Một lần, khi An nắm tay bố, bé thủ thỉ: “Bố ơi, con thích bố về nhà sớm như vậy.”

Ngọc không còn quá lo lắng việc tụt giảm doanh thu. Cô học cách cân bằng. Khi con vẽ tranh, cô ngồi cạnh tô màu cùng. Khi con tập đọc, cô lắng nghe và vỗ tay khen ngợi. Mỗi bữa ăn, cả nhà cùng nhau nấu nướng, rộn ràng tiếng cười.

Có hôm trời mưa to, ba mẹ con ngồi trong hiên nhà, nghe tiếng mưa rơi lộp bộp. An dựa vào vai mẹ, hỏi: “Mẹ ơi, mẹ có thấy vui không?” Ngọc ôm con vào lòng, nghẹn ngào: “Ừ, mẹ vui lắm.”

Hè ấy, không có chuyến du lịch xa xỉ, không có đồ chơi mới, nhưng lại là mùa hè đầu tiên đầy ắp tiếng cười. An không còn khép nép, trầm lặng. Bé hoạt bát, nói nhiều, hay cười và thỉnh thoảng còn bắt mẹ chơi trò “giả vờ làm công chúa”.

Một lần, khi cô giáo gọi điện báo An được chọn vào nhóm múa khai giảng năm học mới, Ngọc không kìm được nước mắt. Cô giáo nói: “An dạo này thay đổi lắm chị ạ, cháu vui vẻ, tự tin hơn nhiều.” Ngọc nhìn con đang múa lắc lư trong phòng khách, lòng trào dâng niềm hạnh phúc.

Cuối kỳ nghỉ, An viết một bài văn ngắn: “Mùa hè này, con không đi du lịch, không có đồ chơi mới. Nhưng con được chơi với mẹ, được bố chở đi công viên, được ăn kem buổi tối. Con thích mùa hè này nhất.”

Ngọc lặng người khi đọc bài văn ấy. Hóa ra, điều con cần không phải là những thứ hào nhoáng, mà là sự hiện diện của cha mẹ. Là ánh mắt quan tâm, là bàn tay dịu dàng, là giọng nói kể chuyện mỗi tối.

Từ câu nói “Bố mẹ có chơi với con đâu”, Ngọc và chồng cô đã bước vào một hành trình chuộc lỗi, nhưng cũng là hành trình chữa lành. Họ không thể quay ngược thời gian, nhưng có thể bắt đầu lại – bắt đầu từ những điều nhỏ bé nhất.

Chiếc điện thoại không còn là trung tâm thế giới của con gái cô. Giờ đây, trung tâm ấy là vòng tay gia đình – nơi có mẹ lắng nghe, có bố đồng hành, có cả những câu chuyện ngớ ngẩn nhưng đầy ắp tiếng cười.

Ngọc nhận ra, tuổi thơ không chờ đợi ai. Nếu không kịp giữ lấy, nó sẽ trôi qua lặng lẽ như cơn gió mùa hạ. Nhưng may mắn thay, cô đã kịp quay về – kịp trao cho con thứ mà không món đồ nào thay thế được: Tình yêu thương và sự hiện diện thật sự của cha mẹ.

Và trong căn nhà nhỏ ấy, mỗi tối hè về sau, tiếng cười của bé An lại vang vọng – trong trẻo, hồn nhiên, như bản nhạc ngọt ngào nhất của cuộc đời làm mẹ.