Min menu

Pages

Mười hai năm bên ghế đá, ông cụ vẫn giữ bó hoa nhỏ chờ người vợ m-ất t-ích, rồi một ngày k-ỳ di-ệu xảy ra…

Chiều Sài Gòn lất phất mưa, như thường lệ, ông cụ lại xuất hiện nơi chiếc ghế đá cũ kỹ trong công viên. Trên tay ông là một bó hoa cúc vàng nhỏ, được gói trong tờ giấy báo đã phai mực. Ánh mắt ông lặng lẽ nhìn về phía cổng vào, như thể mong mỏi một bóng hình sẽ xuất hiện giữa dòng người hối hả. Dáng ngồi thẳng, kiên nhẫn, không lay động trước thời gian.

Người ta quen với hình ảnh ấy đến mức nếu một chiều nào không thấy ông, cả công viên như thiếu mất một điều gì quen thuộc. Có người thương ông, lén đặt thêm chai nước dưới ghế. Có người chỉ lắc đầu tiếc nuối: “Vợ ông mất rồi, làm sao mà trở lại.” Nhưng ông chưa từng giải thích, chưa từng oán trách. Chỉ có đôi mắt sâu hun hút kia là biết bao nhiêu điều chưa nói.



Mười hai năm trước, bà mất tích khi hai người đang dạo chơi ở công viên này. Họ chỉ cách nhau một bước chân. Ông dừng lại buộc dây giày, bà đi trước một chút, rồi biến mất giữa dòng người. Không một manh mối. Không một dấu vết. Lúc đó, ông nghĩ mình chỉ cần tìm quanh vài vòng là sẽ thấy bà đứng đợi đâu đó với vẻ mặt trách yêu vì đi lạc. Nhưng rồi ngày biến thành đêm, đêm biến thành tháng, tháng thành năm.

Ông tìm khắp các bệnh viện, nhà ga, cả những con hẻm tối tăm nhất. Ông báo cảnh sát, phát tờ rơi, lên chương trình truyền hình. Nhưng thứ ông nhận được chỉ là cái lắc đầu bất lực. Có người bảo bà bị bắt cóc, có người bảo bà mất trí, thậm chí có kẻ độc miệng bảo ông nên chấp nhận sự thật: bà đã chết.

Nhưng ông chưa từng tin điều đó. Một sợi tóc bạc rơi khỏi bàn chải, một chiếc áo cũ của bà phai màu theo năm tháng – tất cả vẫn được ông cất kỹ như bảo vật. "Bà ấy hứa là sẽ không bao giờ rời xa tôi." Ông nói với người bán hoa mỗi chiều. Người ấy im lặng, gói hoa cúc vàng với sự trân trọng như đang gói một phần linh hồn của ai đó.

Ngày tháng trôi, Sài Gòn đổi thay. Những cây cổ thụ bên ghế đá bị thay bằng hàng cây phong nhỏ. Công viên được lát gạch mới, có thêm đèn led và ghế hiện đại. Chỉ ông là không đổi. Vẫn là người đàn ông với mái tóc trắng xóa, dáng gầy gò, cầm bó hoa chờ ai đó không đến. Nhưng có điều gì đó trong ánh mắt ông không cho phép người ta thương hại. Đó là một niềm tin không thể gãy vỡ.

Cho đến một chiều, một cô gái trẻ ngồi xuống bên cạnh ông. Không giống những người hay tò mò rồi bỏ đi, cô chỉ im lặng, như muốn chia sẻ sự im lặng của ông. Một lúc sau, cô mới hỏi khẽ, “Ông đợi ai ạ?”

Ông không trả lời ngay. Ông nhìn cô gái, đôi mắt ngập những lớp ký ức. Rồi ông cười nhẹ, “Ông đợi vợ. Mười hai năm rồi.” Cô gái ngạc nhiên, nhưng không cười, không phán xét. Cô chỉ gật đầu như thể hiểu điều gì đó rất xa xăm.

Từ hôm đó, cô gái thường xuyên quay lại. Cô mang theo sữa đậu nành, bánh ngọt và những câu chuyện nhỏ nhặt trong ngày. Cô không hỏi thêm về bà, chỉ ngồi nghe ông kể về những ngày xưa cũ – lúc bà còn dạy học, lúc hai người du lịch bằng xe máy, lúc bà giận ông vì quên ngày kỷ niệm.

Một ngày nọ, cô nói: “Cháu là phóng viên. Cháu muốn viết về ông. Về tình yêu và sự chờ đợi.” Ông do dự một chút rồi gật đầu. Bài báo được đăng trên một tờ báo mạng, không ngờ lại lan tỏa chóng mặt. Người ta cảm động, người ta chia sẻ. Có những người xa lạ đến công viên chỉ để được nhìn thấy ông và cúi đầu.

Nhưng rồi điều kỳ lạ xảy ra.

Một bà cụ ở viện dưỡng lão ngoại thành nhận ra người đàn ông trong bài báo. Bà cứ nhìn mãi gương mặt ấy, lòng run lên như bị ai đó lay động quá khứ. Bà không nhớ tên mình, không nhớ quê quán, nhưng khi nhìn vào mắt ông trên ảnh, bà thốt lên: “Tôi biết người này… tôi quen người này.”

Các nhân viên y tế không tin. Bà là bệnh nhân mất trí nhớ hơn mười năm, không hề có thân nhân. Nhưng bác sĩ quyết định liên lạc với tòa soạn. Họ sắp xếp một buổi gặp thử. Và buổi sáng hôm đó, ông được mời đến viện dưỡng lão.

Ông nhìn bà cụ đang ngồi xe lăn. Tóc bà bạc phơ, làn da nhăn nheo, ánh mắt lơ đãng. Nhưng ông nhận ra đôi tay – đôi tay từng dỗ ông ngủ, từng nắm chặt lấy tay ông khi vượt qua sóng gió. Ông lặng người, gọi khẽ: “Bà!”

Bà cụ ngước lên, mắt thoáng mờ rồi bỗng chốc rơi nước. Bà run rẩy đưa tay về phía ông, “Ông đây rồi… tôi tìm ông mãi.” Một phép màu. Một ký ức được đánh thức bằng tình yêu không phai. Người ta khóc. Bác sĩ không tin. Cô phóng viên nghẹn ngào. Còn ông, chỉ biết ôm lấy bà, lặng lẽ rơi nước mắt sau mười hai năm dài như trăm kiếp.

Bác sĩ nói bà bị chấn thương sau cú ngã trong công viên năm đó, dẫn đến mất trí nhớ. Một người qua đường thấy bà ngất đã đưa đến viện tỉnh. Hồ sơ thất lạc. Không ai biết danh tính. Bà sống như một bóng ma mơ hồ suốt mười hai năm. Cho đến khi thấy ảnh ông – niềm tin của ông đã kéo ký ức bà quay về.

Sau đó, ông đưa bà về căn nhà cũ – nơi ông vẫn giữ nguyên mọi thứ như chưa từng rời xa. Bức ảnh cưới vẫn treo, chiếc khăn thêu tên bà đặt trên giường. Bà chạm vào từng thứ như đi vào giấc mơ. Từng mảnh ký ức dần quay lại, có lúc rành mạch, có lúc mơ hồ. Nhưng bà luôn nhớ ông. “Chỉ có tình yêu là điều duy nhất tôi không bao giờ quên.” Bà nói.

Tin tức về họ được đưa lên truyền hình. Người ta gọi đó là “cuộc hội ngộ kỳ diệu nhất năm”. Những đứa trẻ đến công viên giờ được nghe về một ông lão chờ vợ bằng cả cuộc đời. Và ông không còn lặng lẽ một mình nữa. Bà ngồi bên cạnh ông mỗi chiều, tay nắm tay, hoa cúc vàng vẫn còn đó – nhưng nay là hai bó.

Cô phóng viên trẻ ngày nào giờ trở thành tác giả sách, cuốn đầu tiên mang tên: Người đàn ông bên ghế đá. Trong lời đề tặng, cô viết: “Cho những ai tin rằng yêu thương chân thành có thể vượt thời gian, trí nhớ và cả định mệnh.”

Bà dần khỏe hơn, ký ức dần đầy lại. Có lần bà bảo ông: “Nếu tôi không nhớ lại được, ông vẫn chờ tôi chứ?” Ông chỉ cười, vuốt nhẹ tay bà: “Nếu em không nhận ra anh, thì anh sẽ làm quen lại từ đầu. Lần này anh sẽ hỏi cưới em sớm hơn, để không lỡ mất thêm năm nào nữa.”

Mười ba năm sau, người ta vẫn thấy hai ông bà cụ dắt tay nhau dạo quanh công viên. Chiếc ghế đá cũ được giữ lại dù xung quanh đã thay đổi. Người ta gọi đó là ghế của hy vọng. Trẻ con đến chụp ảnh, các cặp đôi đến cầu nguyện. Nhưng với ông bà, đó chỉ đơn giản là nơi họ từng lạc nhau, rồi tìm lại nhau. Cũng đủ rồi.

Trời Sài Gòn lại đổ mưa. Không còn một người ngồi cô đơn dưới mưa như năm nào. Giữa thành phố vội vã, có hai người chậm rãi nắm tay nhau, đi qua chiều hoàng hôn, để lại sau lưng câu chuyện đẹp nhất về tình yêu: chờ đợi không bao giờ là lãng phí, nếu nó xuất phát từ trái tim.