Min menu

Pages

Mỗi bữa cơm s/um h/ọp, con gái đều đến muộn, sự thật khiến tôi quặ/n lò/ng...

 



Bữa cơm chiều muộn hôm ấy, ông Hùng ngồi lặng lẽ nơi bàn ăn, mắt dán vào cánh cửa ra vào. Trên bàn, mâm cơm đã nguội lạnh, thức ăn bày biện đủ đầy, nhưng chiếc ghế cuối cùng vẫn trống. Bà Thu, vợ ông, thở dài, định lên tiếng thì ông đưa tay ra hiệu im lặng. Trong khoảnh khắc ấy, ông không giấu được nỗi bực bội đang âm ỉ.

Tiếng chuông cửa vang lên, là Thảo - con gái lớn của ông. Cô bước vào, vẻ mặt hối hả, trên tay còn xách theo hộp quà sinh nhật cho mẹ. Nụ cười gượng gạo thoáng qua môi cô khi bắt gặp ánh mắt không hài lòng của cha. Bữa ăn bắt đầu trong im lặng, dù bà Thu cố gắng giữ không khí vui vẻ, nhưng rõ ràng ai cũng cảm nhận được sự nặng nề trong căn phòng.

Khi bữa tiệc kết thúc, ông Hùng nhẹ nhàng kéo tay Thảo, dẫn cô vào căn phòng riêng của mình. Cánh cửa khép lại, không khí chợt đặc quánh. "Tại sao con luôn đến trễ? Con nghĩ gia đình này là gì trong lòng con?" – giọng ông đanh lại. Ánh mắt Thảo chùng xuống, cô siết chặt hai tay, như đang cố giữ cho mình không bật khóc.

"Ba à, có khi nào ba từng hỏi... con có mệt không?" – Thảo cất tiếng, giọng cô khàn khàn, không giấu nổi xúc động. Câu hỏi ấy như một nhát dao chém vào sự tự tin của người cha luôn tin rằng mình là người yêu thương con cái vô điều kiện. Ông sững lại, chưa kịp phản ứng, thì Thảo đã tiếp tục, từng lời như lưỡi dao rạch vào những ký ức ông luôn tự hào.

"Từ nhỏ, con đã là chị cả. Con chưa từng được làm một đứa trẻ đúng nghĩa. Khi các em được ngủ nướng, con dậy sớm quét nhà. Khi các em được la cà, con ở nhà nấu cơm, chăm em. Con từng nghĩ đó là nghĩa vụ, là bổn phận, nhưng càng lớn, con càng thấy mình... bị gán một cái vai mà chẳng ai hỏi con có muốn không."

Nước mắt Thảo trào ra. Cô ngẩng mặt lên, ánh nhìn thẳng vào người cha vốn luôn nghiêm khắc. "Lấy chồng rồi, con vẫn tiếp tục sống như thế. Làm dâu, làm vợ, làm mẹ. Con gồng lên mỗi ngày để mọi thứ tròn trịa. Nhưng ba biết không? Con mệt đến mức không còn nhận ra bản thân mình nữa."

Ông Hùng lặng người. Từng lời con gái như những cái tát khiến ông tỉnh khỏi giấc mộng đẹp mà chính ông dựng nên – nơi ông là người cha công bằng, mẫu mực. Nhưng giờ đây, trước mặt ông là một người phụ nữ mang dáng dấp mệt mỏi của những năm tháng gồng gánh, mà ông – người đáng lẽ phải che chở – lại vô tình trở thành áp lực.

"Con trở về nhà mẹ đẻ, không phải để nghe trách móc. Con chỉ muốn được trở lại làm con gái của ba mẹ, một đứa con gái bé bỏng từng được ba cõng đi chợ, từng được mẹ gội đầu mỗi tối. Nhưng khi về nhà, con vẫn bị đối xử như một người... có trách nhiệm, không phải một đứa con cần được yêu thương."

Tiếng đồng hồ tích tắc vang vọng. Ông Hùng nuốt nghẹn, nhưng thay vì xin lỗi, ông gằn giọng trong giận dữ bị tổn thương: "Nếu con thấy nặng nề như vậy thì khỏi phải về nữa!". Câu nói ấy, vừa thoát ra khỏi miệng, ông đã thấy hối hận. Nhưng đã quá muộn.

Thảo đứng dậy, không nói thêm lời nào. Cô quay đi, nước mắt lăn dài. Tiếng cánh cửa đóng sập lại như một vết nứt cuối cùng xé toạc mối quan hệ cha con vốn đã đầy vết xước. Bà Thu chạy tới, hỏi chuyện gì xảy ra, nhưng ông chỉ im lặng, ngồi xuống chiếc ghế gỗ quen thuộc, mắt nhìn trân trân vào khoảng không vô định.

Suốt đêm ấy, ông Hùng không ngủ. Ông mở lại những tấm ảnh cũ, nơi cô bé Thảo ngồi sau xe đạp, cười giòn tan mỗi lần được ba mua kem. Có tấm hình Thảo khóc nức nở khi em trai té, rồi cố giấu đi để tiếp tục nấu cơm. Mỗi ký ức hiện về như một bản cáo trạng không lời khiến ông thấy mình thật tệ hại.

Ngày hôm sau, Thảo không nhắn tin, cũng không gọi điện. Ông Hùng đi làm nhưng tâm trí vẫn dừng lại ở câu hỏi ám ảnh: "Con có mệt không?". Đó là điều ông chưa từng hỏi, bởi ông luôn nghĩ việc con mình làm là điều tất yếu. Là chị cả thì phải hy sinh, là phụ nữ thì phải chịu đựng – tư tưởng ấy đã ăn sâu vào suy nghĩ ông từ thời ông còn nhỏ.

Một tuần trôi qua, ngôi nhà vắng tiếng cười của Thảo. Bà Thu trách chồng, bảo ông nên chủ động làm hòa. Nhưng ông chỉ lặng lẽ, như thể vẫn đang chờ đợi một điều gì đó – có lẽ là lòng kiêu hãnh làm cha, hay đơn giản là ông chưa học được cách nói lời xin lỗi.

Rồi một hôm, khi đi chợ, ông tình cờ thấy Thảo đang đứng ở một quầy thuốc, vẻ mặt mệt mỏi. Cô vừa bước ra thì khựng lại vì choáng. Ông Hùng lao đến đỡ con. Trong khoảnh khắc ấy, mọi giận hờn tan biến. Thảo ngước nhìn cha, mắt rưng rưng. "Con chỉ bị thiếu ngủ thôi... không sao đâu ba."

Ông đưa con về nhà mình. Không ai nói gì suốt quãng đường, nhưng bàn tay ông nắm lấy tay Thảo thật chặt. Về đến nơi, bà Thu vội dọn cơm. Ông Hùng ngồi xuống cạnh con, chần chừ một lúc rồi lên tiếng: "Thảo này... ba xin lỗi. Ba chưa từng hỏi con có mệt không. Ba cứ nghĩ cho con ăn đủ, mặc đủ là con hạnh phúc."

Thảo mím môi, nước mắt lặng lẽ rơi. Lần đầu tiên trong đời, cô cảm nhận được tình thương của ba một cách trọn vẹn – không phải qua những lời răn dạy, không phải qua ánh mắt soi xét, mà bằng sự thấu hiểu.

Tối hôm đó, khi tiễn con ra xe, ông Hùng cúi xuống cài dây an toàn cho Thảo như ngày xưa từng thắt khăn quàng đỏ cho cô. Ông khẽ hỏi: "Tuần sau con về ăn cơm nhé? Ba sẽ nấu món con thích... và lần này, ba sẽ đợi, nhưng không phải để trách con, mà để ôm con một cái thật lâu."

Thảo ôm chầm lấy cha, bật khóc. Mọi tổn thương trong cô như tan biến. Đôi khi, thứ người ta cần chỉ là một lời hỏi han chân thành, chứ không phải là một vai diễn hoàn hảo trong những bữa cơm gia đình.

Từ đó, mỗi tuần Thảo đều về. Cô không còn đến trễ, không vì bị ép buộc, mà vì cô biết, trong căn nhà ấy, đã có một người cha học cách yêu con bằng sự thấu cảm.

Và trong những bữa cơm sum vầy, ông Hùng không quên tự nhắc mình: Tình yêu không nằm ở sự đủ đầy, mà ở sự hiện diện – đầy đủ yêu thương.