Min menu

Pages

Liên hoan gia đình, con gái luôn đến tr/ễ, đến khi biết lý do ông chỉ biết kh/óc ngh/ẹn...



 Bữa tiệc sinh nhật của vợ ông Hùng được tổ chức đơn giản nhưng ấm cúng, đầy đủ các thành viên trong gia đình, chỉ còn thiếu mỗi con gái ông – Vy. Bà Hạnh, vợ ông, khẽ liếc đồng hồ rồi nhìn ông, ánh mắt có chút lo lắng. Ông Hùng nhíu mày, gõ ngón tay lên mặt bàn theo nhịp bực dọc. Lần này là lần thứ ba trong tháng Vy đến muộn các buổi sum họp gia đình.

Tiệc bắt đầu khi kim đồng hồ vừa điểm bảy giờ. Ông Hùng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc ghế trống bên cạnh mẹ Vy. Bữa ăn diễn ra gượng gạo, những câu chuyện vui bị chặn lại bởi không khí nặng nề mà không ai dám gọi tên. Mãi đến khi món tráng miệng vừa được dọn lên, cánh cửa mới mở ra, Vy bước vào với hơi thở gấp, ánh mắt đầy áy náy.

"Con lại muộn," ông Hùng cất giọng trầm, không quá to nhưng đủ để cả bàn ăn im lặng. Vy lí nhí xin lỗi, ánh mắt lướt qua mẹ như muốn tìm chút che chở. Nhưng ông đã đứng dậy, giọng nói vẫn đều đều nhưng sắc lạnh: "Lên phòng ba, ba có chuyện muốn nói."

Căn phòng riêng tầng hai vốn là nơi ông Hùng hay đọc sách, nay trở thành không gian chất vấn. Ông nhìn con gái mình – mái tóc búi vội, áo khoác còn chưa cởi, trán lấm tấm mồ hôi – mà trong lòng vừa thương vừa giận. "Con có biết mẹ con đã mong đợi con hôm nay như thế nào không? Mỗi lần họp mặt, con đều đến muộn. Gia đình này với con không còn quan trọng nữa à?"

Vy cắn môi, tay siết chặt vạt áo. Một hồi lâu, cô mới ngẩng lên, giọng run nhưng dứt khoát: "Ba, con biết con sai. Nhưng ba có bao giờ tự hỏi tại sao con đến muộn không? Có bao giờ ba hỏi con có mệt không, có vui không?"

Ông Hùng sững người, như bị chặn ngang bởi câu hỏi chưa từng ngẫm đến. Vy tiếp tục, giọng nói chậm rãi, như từng câu từng chữ là một vết cắt sâu trong tâm hồn cô: "Từ bé, con đã là chị cả. Con không được phép khóc lâu, không được sai nhiều, luôn phải nhường em. Khi lớn, con phải học giỏi, phải làm gương. Sau này, lấy chồng, con lại tiếp tục là người lo liệu, là dâu đảm, là mẹ hiền. Ngay cả khi về nhà, nơi lẽ ra con được là con gái nhỏ, thì con vẫn là người phải lo toan."

Ông Hùng muốn phản bác, nhưng cổ họng nghẹn cứng. Từng lời con nói như bóc trần những điều ông chưa từng nghĩ tới. Trong mắt ông, Vy luôn là đứa con mạnh mẽ, kiên cường – nên ông nghĩ cô không cần quan tâm, không cần âu yếm như em út. Ông yêu con, nhưng đã yêu theo cách quá áp đặt.

Vy bật khóc, lần đầu tiên trước mặt cha kể từ khi cô trưởng thành. "Con không cần những bữa cơm đông đủ nếu chúng chỉ khiến con thấy có lỗi. Con chỉ cần một câu hỏi giản dị: 'Con có mệt không?', một cái ôm khi con về nhà. Nhưng lần nào về, con cũng bị trách mắng, bị xét nét, không còn là Vy của ngày xưa nữa."

Không khí trong phòng đặc quánh, ông Hùng quay đi giấu ánh mắt đang đỏ hoe. Trong một giây phút bối rối và tức giận, ông buột miệng: "Vậy thì đừng về nữa, nếu về nhà khiến con thấy mệt đến thế!"

Tiếng nói vừa dứt, Vy đứng lặng vài giây, như không tin những gì mình vừa nghe. Rồi cô quay đi, không nói thêm lời nào, nước mắt lăn dài, bỏ lại ông Hùng một mình trong căn phòng lạnh.

Cả đêm hôm đó, ông Hùng không ngủ. Ông ngồi một mình trên ghế sofa, nhớ lại những hình ảnh thời thơ ấu của Vy: cô bé tóc tết hai bên, hay lẽo đẽo theo sau ông mỗi buổi sáng, ánh mắt sáng long lanh khi được khen "giỏi lắm con gái ba". Khi nào mọi thứ đã đổi thay? Khi nào mà trong ông, Vy từ đứa trẻ bé nhỏ trở thành một người phải gánh hết trách nhiệm?

Sáng hôm sau, bàn ăn chỉ có ba người. Bà Hạnh cố mỉm cười, nhưng không giấu được nỗi buồn trong mắt. Ông Hùng cầm đũa mà tay run nhẹ. Những món ăn quen thuộc dường như vô vị. Không ai nói về Vy, nhưng hình ảnh cô hiện diện trong từng góc nhỏ của căn nhà.

Một tuần trôi qua, Vy không gọi điện, không nhắn tin. Ông Hùng mỗi ngày đều đi làm sớm, về muộn hơn thường lệ, tránh phải nhìn vào căn phòng Vy từng ở. Nhưng càng tránh, lòng ông càng thêm trĩu nặng. Có những đêm, ông lén lút vào phòng con, ngồi trên giường cũ, cầm những cuốn sổ tay ghi chép từ thời đại học của Vy, đọc từng dòng chữ nắn nót mà nghẹn ngào.

Rồi một ngày, ông nhận được tin nhắn từ con rể: "Ba có thể đến thăm tụi con không? Vy dạo này ít nói, con lo."

Ông Hùng lập tức lái xe đến. Trên đường đi, ông hình dung đủ lời xin lỗi, đủ cách để nói ra tình yêu của mình – không phải bằng mệnh lệnh, mà bằng sự thấu hiểu. Khi đến nơi, Vy đang ngồi bên cửa sổ, tay ôm một chiếc gối, mắt nhìn ra khoảng trời xa xăm. Cô gầy hơn, đôi mắt thâm quầng nhưng vẫn giữ nét kiên cường quen thuộc.

"Vy... ba xin lỗi. Ba đã không hiểu con, không hỏi han, không lắng nghe. Ba cứ nghĩ yêu là chăm lo, là dạy bảo, mà quên mất yêu cũng là chia sẻ, là đồng hành."

Vy không trả lời ngay. Cô quay đầu nhìn ông – ánh mắt chất chứa biết bao kỷ niệm và tổn thương. "Con cũng xin lỗi vì đã bỏ đi, nhưng lúc ấy... con thực sự không chịu nổi nữa."

Họ ôm nhau. Lần đầu tiên sau bao năm, ông Hùng ôm con gái như ngày nào, không phải để yêu cầu hay kỳ vọng, mà chỉ để an ủi. Trong vòng tay đó, Vy lại thấy mình bé nhỏ, được yêu thương như một đứa trẻ, không trách nhiệm, không gánh vác.

Từ đó, ông Hùng thay đổi. Ông học cách hỏi: "Con có mệt không?", học cách nhường phần trách nhiệm để Vy có thể thảnh thơi khi về nhà. Những bữa cơm sau này không chỉ đông đủ người mà còn đủ đầy tình cảm, nơi tiếng cười thay thế sự im lặng, và ánh mắt chan chứa yêu thương thay cho sự phán xét.

Và ông Hùng, mỗi lần nhìn thấy con gái mỉm cười, đều thầm nhủ: yêu thương đôi khi chỉ cần bắt đầu từ một câu hỏi giản dị, chân thành – mà ông đã từng quên mất suốt bao năm qua.