Min menu

Pages

Hơn hai tháng sau khi bố vợ m/ất, tôi và bên nội mới hay tin. Tôi giận dữ ch/ất v/ấn, vợ chỉ th/ản nh/iên buông một câu khiến tôi ch/ết lặ/ng: “Có yêu thư/ơng gì mà phải báo?”...

 



Khi nghe tin ấy, tôi như bị ai đó tát thẳng vào mặt. Giận dữ bùng lên, tôi quát lớn mà không kịp nghĩ. Cô ấy quay lại nhìn tôi, ánh mắt không giận, không trách, chỉ thờ ơ: “Tình nghĩa gì, yêu thương gì mà cần phải báo.” Một câu nói lạnh như kim, xuyên qua lòng ngực tôi, để lại khoảng trống khó lấp đầy.

Tôi và cô ấy bằng tuổi, yêu nhau hơn hai năm rồi mới cưới. Ngày ấy, tôi yêu cô ấy bởi sự rắn rỏi và nụ cười rạng rỡ luôn nở trên môi. Tôi không phải mối tình đầu của cô ấy, nhưng tôi từng nghĩ, mình sẽ là bến đỗ cuối cùng. Trước tôi, cô từng yêu một người suốt 6 năm, và bị phản bội trong lặng lẽ. Tôi không ghen với quá khứ, bởi tôi nghĩ chỉ hiện tại mới là thứ cần giữ.

Chúng tôi sống với nhau gần 16 năm, ba đứa con ngoan ngoãn và học giỏi, nhìn bề ngoài không ai nghĩ có điều gì lệch lạc. Cô ấy sống cùng mẹ tôi, từ ngày bố mất vì đột quỵ. Cô ấy là kiểu phụ nữ vừa mềm mỏng với gia đình, vừa sắc sảo trong công việc. Nhưng đâu đó, sau những bận rộn thường ngày, tôi dần không còn nhìn rõ cô ấy nữa.

Tôi làm việc xa nhà, đều đặn về mỗi hai tuần. Lúc về, tôi quen được chăm sóc, ít để ý đến việc cô ấy đang gồng gánh những gì. Chúng tôi không cãi nhau, cũng không nói chuyện – một kiểu im lặng nguy hiểm mà tôi không đủ tinh tế để nhận ra. Có lần, tôi gửi tin nhắn, nhưng không bao giờ nhận lại phản hồi. Những tin nhắn tôi viết, cô ấy cài đặt để tự xóa sau vài giờ. Như thể, sự tồn tại của tôi trong cuộc sống cô ấy chỉ là một đoạn văn ngắn không cần lưu lại.

Ngày cô thất nghiệp, cô chỉ nhắn: “Anh à, công ty không tái ký hợp đồng.” Tôi – trong sự khô khan cố hữu – chỉ nhắn lại: “Thì tìm việc khác.” Cô ấy trả lời: “Ừ.” Một chữ duy nhất, nhưng như tiếng cánh cửa đóng lại giữa hai người từng yêu nhau.

Vài ngày sau, cô ấy nhắn bảo tôi chuyển 12 triệu đóng học phí cho con, nói là tháng này chưa xoay được. Tôi ngập ngừng. Trong đầu là bao câu hỏi: “Sao có thể không có tiền? Lương cao thế cơ mà?” Và rồi, thay vì hỏi han, tôi chỉ buông: “Không có, tự lo đi.” Đó là lần đầu – và cũng là lần cuối – cô ấy nhờ tôi hỗ trợ tiền.

Dù vậy, vài hôm sau cô ấy vẫn đi cùng tôi ra ngân hàng ký giấy vay. Ký xong, cô hỏi tôi đâu là bản thỏa thuận tài sản riêng, ký luôn cho xong. Khi tôi quay lại vì cô ấy bỏ quên túi xách, bắt gặp cô ngồi xổm bên nhà xe, vai rung lên, tay ôm đầu, khóc nức nở. Tôi đứng lặng người. Không dám bước tới. Không dám đối diện. Tôi quay lưng đi. Chọn cách dễ nhất: trốn tránh.

Tối hôm ấy, cô ấy nói ăn tạm trứng, mai nấu bù. Tôi cằn nhằn: “Bữa cơm mà cũng không xong?” Cô không nói gì, chỉ ném thẳng mấy quả trứng vào tường. Vỏ trứng vỡ toạc, lòng đỏ loang ra như thứ gì đang rách nát trong lòng cô. Cô bỏ vào phòng, không khóc, không cãi. Chỉ khép cửa thật chặt.

Sáng hôm sau, bếp sạch bóng. Mùi nước lau nhà xen lẫn mùi im lặng khiến tôi thấy nghèn nghẹn. Từ đó trở đi, cô ấy không còn là người phụ nữ cười nói vui vẻ tôi từng yêu. Trước mặt con, cô vẫn nhẹ nhàng. Trước mặt tôi – cô im lặng như chưa từng tồn tại. Tôi nói, cô không trả lời. Tôi xin lỗi, cô vẫn im lặng. Tôi không biết làm gì ngoài việc tiếp tục sống như thể tất cả đều ổn.

Rồi một ngày, con gái lớn nói: “Ông ngoại mất hơn hai tháng rồi, mẹ dặn ai hỏi mới được nói.” Tôi chết lặng. Tôi – chồng cô – không biết. Mẹ tôi – sống cùng cô – cũng không biết. Cô âm thầm lo tang lễ, âm thầm chịu đựng. Một mình. Tôi đối diện cô, chất vấn trong uất ức. Cô chỉ nói: “Tình nghĩa gì mà phải báo?” Nét mặt không còn nỗi buồn, chỉ còn sự mệt mỏi chất chồng.

Tôi bắt đầu theo dõi cô ấy – một điều tôi chưa từng nghĩ sẽ làm. Tôi không biết cô ấy làm ở đâu, dùng mạng xã hội gì, đi với ai. Vợ tôi – người ở ngay trước mắt – giờ lại trở nên xa lạ. Mỗi bước đi của cô là một bí mật, mà tôi thì chẳng còn là người được biết.

Trong một đêm không ngủ, tôi gom hết giấy tờ tài sản, tất cả những gì mình có, để trên bàn cô. Tôi nói: “Không có em, anh chẳng giữ được gì cả. Em lấy đi, nếu như nó khiến em nhẹ lòng hơn.” Cô lặng lẽ gom lại, rồi thả từng thứ vào tay tôi. “Anh giữ lấy, em chưa từng muốn.” Giọng cô bình thản, nhưng mắt cô đỏ hoe.

Tôi viết thư. Dài. Thật dài. Viết ra những điều mà suốt bao năm tôi không nói. Cô liếc qua vài dòng đầu, xé vụn và ném vào thùng rác. Không một lời. Tôi đứng lặng như đá. Lần đầu tiên trong đời, tôi biết thế nào là cảm giác đánh mất khi chưa kịp hiểu giá trị.

Tôi về quê cô, thắp nhang cho bố vợ. Anh vợ chỉ nhìn tôi, không nói. Nhưng cái nhìn ấy đủ để tôi hiểu: anh biết, nhưng không tha thứ. Có lẽ chẳng ai tha thứ thay cô được. Phải là tôi, và chính cô – nếu còn một chút gì trong lòng – mới có thể mở đường quay lại.

Một đêm nọ, tôi thức dậy vì có cảm giác ai đó đắp lại chăn cho mình. Tôi hé mắt, thấy bóng cô quay đi, lặng lẽ. Hôm sau, cô vẫn im lặng như mọi ngày. Nhưng tối đó, tôi nghe cô nói khẽ với con trai út: “Tối nay mẹ thấy ba ho nhẹ, chắc lạnh. Nhớ nhắc ba mặc áo ấm.”

Tôi không nói gì. Chỉ rơm rớm nước mắt. Có lẽ, nơi nào đó trong lòng cô, vẫn còn một góc nhỏ dành cho tôi. Tôi không mong được tha thứ ngay. Chỉ mong cô cho tôi cơ hội bắt đầu lại – từ việc nhỏ nhất như nấu một bữa cơm, hay đơn giản là để tôi được lắng nghe, thay vì luôn bắt cô im lặng.

Rồi một buổi tối, cô đặt lên bàn một tờ giấy: “Kế hoạch tài chính năm nay – con học thêm, mẹ cần hỗ trợ phần toán. Phần còn lại, mẹ lo.” Cô không nhìn tôi, nhưng tôi hiểu – đó là cánh cửa khẽ mở.

Tôi ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm vào đôi mắt đã từng xa xôi đến lạ. Không có nụ cười, nhưng tôi thấy ánh sáng nhỏ lóe lên – như ngọn đèn cuối đường hầm.

Chúng tôi không quay về như cũ. Nhưng ít nhất, giờ tôi được bước bên cô – chậm, và cẩn thận. Tình yêu không phải lúc nào cũng lớn tiếng. Đôi khi, nó tồn tại trong những im lặng – nếu người ta còn muốn lắng nghe.