Tôi vẫn nhớ như in cái ngày nhận được tin đó, lòng tôi bùng lên một cơn giận dữ đến mức tưởng chừng như có thể phá vỡ mọi thứ xung quanh. Tiếng quát của tôi vang vọng trong căn nhà cũ, nhưng chẳng hề khiến vợ lay chuyển chút nào. Cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt trống rỗng, lạnh lùng, rồi chỉ lặng lẽ nói một câu khiến tôi đau đớn tận sâu tim: “Tình nghĩa gì, yêu thương gì mà cần phải báo.” Tôi đứng đó, ngỡ ngàng, như vừa bị đâm xuyên qua trái tim mình.
Chúng tôi cùng tuổi, bên nhau hơn mười sáu năm, có với nhau ba đứa con ngoan ngoãn. Từ khi còn yêu, tôi biết vợ từng có một chuyện tình sâu sắc kéo dài hơn sáu năm, rồi kết thúc bằng sự phản bội. Còn tôi, trước khi gặp cô ấy, cũng trải qua vài mối tình nghiêm túc, nhưng chẳng có ai làm tôi rung động như vợ bây giờ. Tôi từng tin tưởng rằng, khi chọn nhau làm vợ chồng, chúng tôi sẽ cùng nhau vượt qua tất cả, gánh vác gia đình, chia sẻ vui buồn cuộc sống. Nhưng càng ngày, tôi càng thấy chúng tôi như hai người xa lạ sống chung một mái nhà.
Những ngày đầu, cô ấy là người phụ nữ vui vẻ, hòa đồng và biết cách làm cho cuộc sống gia đình ấm áp. Tôi đi làm xa nhà, mỗi tuần nghỉ vài ngày cuối tuần là chạy về với vợ con, tận hưởng từng phút giây hạnh phúc giản đơn. Mẹ tôi, người phụ nữ từng chăm sóc vợ tôi từ khi chúng tôi mới cưới, vẫn ở bên cạnh để hỗ trợ gia đình. Nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng như mong muốn, sự thay đổi dần len lỏi từng góc nhỏ trong ngôi nhà.
Tôi nhớ những năm tháng đầu khi vẫn còn gọi vợ bằng cái tên trìu mến, khi cô ấy vẫn chưa khép lòng mình lại với tôi. Nhưng rồi những thay đổi bắt đầu xuất hiện một cách lặng lẽ, không báo trước. Công việc của vợ thay đổi, cô ấy mất việc khi ban lãnh đạo mới lên thay thế. Lần đầu tiên cô nhắn tin cho tôi, thông báo về việc đó, tôi chỉ trả lời khô khan một câu: “Thất nghiệp thì đi tìm việc khác mà làm.” Câu trả lời của tôi khiến cô ấy im lặng, chỉ trả lời một chữ “Ừ” rồi biến mất khỏi cuộc trò chuyện như chưa từng tồn tại.
Tôi nghĩ rằng đó chỉ là khó khăn tạm thời, rằng vợ tôi sẽ nhanh chóng tìm được công việc mới. Nhưng thực tế lại không như vậy. Vợ tôi dần thay đổi, không còn là người phụ nữ luôn chủ động chia sẻ mọi chuyện trong gia đình. Những tin nhắn, những cuộc gọi của tôi dần không được hồi đáp. Cô ấy tắt máy hoặc xóa sạch những tin nhắn của tôi không một lời giải thích. Tôi thấy mình lạc lõng trong chính ngôi nhà của mình, như một người khách không mời mà đến.
Cách chi tiêu của gia đình vẫn luôn được giữ rạch ròi từ ngày đầu. Lương ai nấy giữ, cô ấy lo toan mọi thứ, từ chuyện học hành của con cái, biếu bố mẹ hai bên cho đến các khoản chi tiêu hàng ngày. Mọi thứ dường như vẫn ổn định, nhưng không khí giữa tôi và vợ đã trở nên lạnh lùng, ngột ngạt. Tôi dần nhận ra, khoảng cách giữa chúng tôi không chỉ là những bữa cơm vội vàng, mà còn là những im lặng kéo dài và những vết nứt sâu thẳm không thể dễ dàng hàn gắn.
Tôi còn nhớ rõ lần duy nhất cô ấy nhờ tôi hỗ trợ tiền khi thất nghiệp, một khoản nhỏ để đóng học thêm cho con gái. Tôi không muốn giúp, tôi nghĩ cô ấy có thể tự xoay sở như mọi khi, nhưng sự thật không phải vậy. Cô ấy không trả lời tin nhắn của tôi, cũng không có lời giải thích nào. Sự kiêu hãnh và tự trọng của cô ấy lớn đến mức khiến cô ấy từ chối sự giúp đỡ dù là nhỏ nhất từ tôi.
Một ngày nọ, khi cùng đi ngân hàng để ký hợp đồng vay tiền mua đất, tôi thấy cô ấy ngồi xổm ở nhà xe, nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Tôi đứng từ xa nhìn cô ấy, lòng dâng lên một nỗi đau không thể nói thành lời. Tôi không dám tiến gần, sợ sự yếu đuối ấy sẽ làm tôi gục ngã. Lúc đó tôi nhận ra, cô ấy cũng đang chịu đựng một nỗi khổ nào đó mà tôi chưa từng biết.
Từ ngày đó trở đi, cô ấy không còn là người phụ nữ vui tươi ngày xưa. Mỗi khi ở bên các con, cô ấy vẫn giữ nụ cười ấm áp, nhưng chỉ cần có tôi bên cạnh, cô ấy trở nên cứng rắn, lạnh lùng đến mức tôi không thể chạm vào trái tim cô ấy được nữa. Tôi cố gắng làm hòa, nói chuyện, thậm chí là dỗ dành, nhưng cô ấy vẫn giữ im lặng như bức tường vô hình ngăn cách hai chúng tôi.
Thời gian trôi qua, sự im lặng đó trở thành thói quen, và tôi bắt đầu sợ hãi cái khoảng cách mà chính tôi đã tạo ra. Tôi tự hỏi liệu có phải tôi đã đánh mất người vợ mình từng yêu thương sâu sắc, hay chúng tôi vốn dĩ chỉ là hai con người vô tình ghép lại thành một gia đình giả tạo. Có lúc tôi thấy mình thật sự cô đơn giữa chính ngôi nhà mình xây dựng.
Nỗi đau càng nhân lên khi cách đây vài tháng, tôi biết tin bố vợ qua đời mà không hề hay biết. Vợ tôi đã giấu chuyện đó kín đáo như một bí mật lớn, thậm chí cả gia đình tôi cũng không hay. Con gái lớn của tôi kể rằng mẹ cô ấy chỉ nói “Ai hỏi thì mới nói, không thì đừng nói.” Sự lạnh lùng và vô cảm của vợ khiến tôi choáng váng. Tôi không biết mình đã làm gì sai để cô ấy trở nên như vậy.
Khi tôi hỏi vợ, cô ấy chỉ lặng im, không một lời giải thích. Lòng tôi quặn thắt, tưởng chừng như có ai bóp nghẹt từng nhịp thở. Tôi không thể hiểu nổi vì sao người phụ nữ từng là bạn đời, người bạn thân nhất lại có thể lạnh lùng đến mức đó. Câu nói “Tình nghĩa gì, yêu thương gì mà cần phải báo” cứ vang lên trong đầu tôi, như một mũi dao sắc nhọn cứa sâu vào trái tim.
Không chịu khuất phục, tôi tìm cách theo dõi vợ, thuê người đi theo để biết cô ấy đang làm gì, ở đâu. Tôi cảm thấy mình vừa xấu hổ, vừa đau lòng khi phát hiện vợ không dùng mạng xã hội, cũng không có bất cứ thông tin nào về công việc. Cô ấy đã trở thành người hoàn toàn khác so với những gì tôi từng biết. Tôi đã mất cô ấy thật rồi, dù cô ấy vẫn sống ngay trước mắt mình.
Tôi mang đến nhà những giấy tờ, thỏa thuận về tài sản mà tôi đã tích cóp được, hy vọng có thể đổi lại chút tình cảm hoặc chí ít là sự tin tưởng. Nhưng cô ấy không thèm nhìn, chỉ quăng trả lại tôi mọi thứ bằng một thái độ dửng dưng khiến tôi tê liệt. Tôi viết cho cô ấy một bức thư dài đầy lòng thành, mong được một cơ hội để sửa sai, nhưng cô ấy xé nát nó ngay trước mặt tôi.
Những đêm dài không ngủ, tôi ngồi một mình trong bóng tối, cảm giác ăn năn, hối hận như nuốt chửng trái tim tôi. Tôi nhớ đến bố vợ, người đã nuôi nấng cô ấy cùng hai anh em, nhớ đến câu chuyện anh trai cô ấy kể về một cô gái sợ bị thương hại, sợ sự yếu đuối của mình bị người khác nhìn thấy. Tôi bắt đầu hiểu rằng, chính tôi cũng đã vô tình đẩy cô ấy vào sự cô đơn và tổn thương sâu sắc.
Anh trai vợ nhìn tôi với ánh mắt thấu hiểu, nói rằng nếu vợ tôi không còn vì con nữa thì sẽ muốn ly hôn, và nhờ tôi hãy ủng hộ quyết định đó nếu đến lúc. Câu nói ấy vang vọng trong đầu tôi, khiến tôi không khỏi hoang mang và sợ hãi. Tôi không muốn mất cô ấy, nhưng tôi cũng không biết phải làm thế nào để xóa đi vết thương lòng đã rạch sâu trong tâm hồn cô ấy.
Tôi bắt đầu thay đổi từng ngày, không còn khô khan như trước, tôi cố gắng lắng nghe và quan tâm hơn, nhưng vợ vẫn giữ khoảng cách. Thế rồi, một lần bất ngờ, cô ấy ngồi xuống cạnh tôi, nói bằng giọng nhẹ nhàng như một lời cầu cứu: “Anh có thể cho em một cơ hội không?” Tôi như bừng tỉnh, thấy trong mắt cô ấy ánh sáng của hy vọng, của sự tha thứ.
Chúng tôi cùng nhau đi đến những buổi tư vấn hôn nhân, từng bước hàn gắn những tổn thương, mở lòng để hiểu nhau hơn. Những đứa con cũng trở thành cầu nối quan trọng để gia đình dần ấm lại. Vợ tôi kể cho tôi nghe về những nỗi đau thầm kín, những lần cô ấy cảm thấy mình bị bỏ rơi, bị phản bội bởi chính người cô tin tưởng nhất.
Tình yêu không còn rực rỡ như lúc ban đầu, nhưng nó trở nên bền chặt và sâu sắc hơn. Tôi học được cách không chỉ nói lời yêu thương, mà còn hành động để giữ lấy người tôi yêu. Cô ấy cũng dần mở lòng hơn, không còn đóng cửa tâm hồn mình bằng những im lặng đáng sợ.
Giờ đây, chúng tôi sống với nhau như những người bạn đồng hành, cùng nhau chia sẻ mọi niềm vui, nỗi buồn. Những ngày tháng tăm tối dần lùi xa, nhường chỗ cho một tình yêu mới, nhẹ nhàng nhưng chân thành. Tôi biết, dù cuộc sống có khó khăn thế nào, chỉ cần còn nhau, chúng tôi sẽ luôn tìm được cách để vượt qua.